Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1048: Thiết hàm hàm – trai thẳng sắt thép! (1)

Loại tình huống này.
Không thể được phép xuất hiện thêm một lần nào nữa.
Cô.
Đáng chết rồi.
Cô ta khoanh chân ngồi xuống.
Bàn tay lại lần nữa đặt lên trên vị trí mắt trái của mình.
Phong ấn đã bố trí trước đó được tháo gỡ.
Chỉ thiếu một chút cuối cùng.
Hoàn toàn thôn phệ ý thức của nguyên chủ nhân của bộ thân thể này.
Cô ta sẽ trở về với thân thể này một lần nữa!
...
Oanh Oanh cảm giác bốn phía chung quanh mình đều là một mảng mơ mơ hồ hồ.
Vào lúc này.
Dường như đến trí nhớ của cô ấy cũng đang bị ăn mòn bị áp chế.
Có một nhân vật khủng bố.
Đang quan sát toàn bộ mọi chuyện liên quan tới cô ấy.
Sau đó.
Cô ta sẽ phá hủy tất cả những thứ này.
Loại cảm giác bị người ta biết rõ như thế này thật sự không dễ chịu, giống như là đang làm bước kiểm trả sức khỏe cuối cùng, kiểm tra ra tất cả mọi quan hệ, sau đó bị đưa đến “phòng tắm” Auschwitz.
(trại tập trung Auschwitz: là một hệ thống trại tập trung và trại hủy diệt do Đức quốc xã dựng lên trên vùng lãnh thổ Ba Lan – vùng đã bị nước này thôn tính trong thế chiến II)
Nhưng thống khổ nhất, cũng không phải là kết cục sau cùng, mà là lúc này, loại cảm giác đè nén này, loại cảm giác chờ đợi này, loại cảm giác như một giây tiếp theo sẽ sụp đổ như thế này.
Oanh Oanh rất lạnh.
Ký ức ở bên trong ý thức của cô ấy đang không ngừng bị xuyên qua.
Giống là có người đang cầm lấy điều khiển TV.
Nhanh chóng lật xem tất cả mọi thứ.
Oanh Oanh biết rằng mọi thứ sẽ kết thúc, trước khi chết cô ấy muốn ôn lại từng chút từng chút ký ức của mình và ông chủ, coi như là lời cáo biệt sau cùng.
Chẳng qua là.
Dường như vị khủng bố kia không muốn làm như vậy.
Nói xác thực.
Vị khủng bố kia không có hứng thú với chuyện này, nhưng cũng không phải là cô ta hoàn toàn không có hứng thú với tất cả mọi thứ, thật ra cô ta cũng đang tìm kiếm, cũng đang quan sát, chẳng qua là trọng điểm chú ý của cô ta và Oanh Oanh, hoàn toàn không giống nhau.
Đường phố tối đen.
Đèn đường bị hỏng.
Ổ gà trên đường.
Dư âm của trận chiến vừa mới tiêu tan.
Oanh Oanh phát hiện bản thân bị cột vào một cây cột giây điện.
Cô ấy không kinh ngạc, cũng không hoảng hốt.
Lại nữa rồi.
Lại như thế rồi.
Lại là cái màn này.
Đáng chết.
Cô ta muốn nhìn thấy ông chủ.
Cô ấy không muốn lại quay về ký ức này nữa!
Ông chủ.
Ông chủ.
Tôi nhớ ông chủ!
Nhưng tất cả mọi thứ ở hiện tại, đều cũng không do bản thân Oanh Oanh kiểm soát nữa, cho dù đây chính là ký ức của cô ấy.
Ở trước mặt cô ấy.
Châu Trạch đứng ở nơi đó.
Trên tay đang giơ một viên thi đan lên, đây là thi đan của cô ấy.
Nhưng vị ở trước mắt này, không phải là ông chủ!
Ông chủ của cô ấy là một mỹ nam lười biếng thích nằm trên ghế sô pha phơi nắng uống cà phê.
Không phải là kẻ với ánh mắt băng giá ở trước mắt này!
Ở bên cạnh Châu Trạch, bóng lưng kia lại xuất hiện lần nữa, dường như cô ta thực sự thích anh ấy, thích tất cả mọi chuyện liên quan tới anh ấy.
Cho dù là trong trí nhớ.
Cho dù là hình ảnh trong trí nhớ.
Cô ta cũng không muốn bỏ sót một chút nào.
Cô ta dừng lại ở nơi này, cô ta đang chờ ở nơi này.
Cô ta nhìn anh ấy hết lần này tới lần khác.
Nhìn quá khứ của anh ấy.
Hai năm qua.
Cô ta không có ở bên cạnh anh ấy, cho nên muốn bổ túc hết tất cả mọi chuyện về anh ấy.
Về phần tương lai.
Bên cạnh anh ấy đã có cô ta.
Đó sẽ là tương lai mà hai người bọn họ sắp cùng nhau sáng tạo ra.
Oanh Oanh rất muốn hỏi một câu, tại sao cô chỉ có bóng lưng.
Thật ra thì.
Cái vấn đề này.
Luật sư An – người vẫn còn đang nằm hôn mê ở trong góc tế đàn – đã từng nghi ngờ tới.
Sau đó.
Luật sư An suy nghĩ.
Có thể là do doanh câu thích cái tư thế từ sau lưng như thế này?
Cho nên anh ấy vẫn luôn nhìn thấy bóng lưng…
Cũng may, luật sư An biết điều, lúc ở bên trong huyễn cảnh cũng không hỏi về khả năng này.
Nếu không hiện tại anh ta không chỉ là hôn mê thôi đâu.
Thi đan.
Đang không ngừng qua lại ở bên môi Oanh Oanh và Châu Trạch.
Bóng lưng đứng ở bên cạnh Châu Trạch, trong giọng nói, mang theo chút tưởng nhớ, trong này, còn có chút cảm động.
- Anh không muốn phá hư cơ thể sau này của tôi, cho nên không ăn viên thi đan này đúng không?
Nghe nói như vậy.
Oanh Oanh trực tiếp liếc mắt.
Người phụ nữ này.
Thật là mặt dày!
Nếu như bây giờ có thể tự lựa chọn.
Nếu như có thể hành động ở trong chính trí nhớ của mình.
Oanh Oanh thật muốn trực tiếp há miệng.
Một ngụm nuốt thi đan xuống luôn.
Cho cô giữ tôi ở nơi này, trì hoãn thời gian này!
Thay đổi phương pháp giày vò người còn kinh khủng hơn so với tử vong.
Trước khi chết.
Lại bị hung hăng nhét cho một đống thức ăn cho chó!
Mỗi một lần do dự, mỗi một lần thi đan qua lại.
Dường như đều đang không ngừng đâm trúng cái bóng lưng thịt mềm kia.
Hô hấp của cô ta, tâm tình của cô ta.
Trong lúc thi đan không ngừng qua lại.
Cũng đang không ngừng bị kích thích.
Rốt cuộc.
Kèm theo một câu nói không thể hiểu được:
- Đây là tôi, rời khỏi thân thể người ấy.
Một màn này kết thúc.
Oanh Oanh cảm giác bản thân cách lúc kết thúc càng ngày càng gần.
Chẳng qua là.
Lúc mắt tối sầm lại.
Lúc ánh sáng xuất hiện lại lần nữa.
Oanh Oanh gần như muốn nổ tung!
Đường phố ban đêm.
Bên cạnh là một con sông.
A a a a.
Lại là một màn vừa nãy!
Oanh Oanh ngồi dưới đất, ngẩng đầu lên.
Cô ấy nhìn thấy Châu Trạch đứng ở trước mặt cô ấy.
Anh rất kiên quyết bắt lấy tay phải của cô ấy.
Sau đó.
Dùng móng tay của anh nhẹ nhàng rạch một cái ở trên lòng bàn tay của cô ấy.
Một vết thương.
Xuất hiện.
Bóng lưng xinh đẹp kia lại lần nữa xuất hiện ở bên cạnh của anh, dường như một màn này, mới là hình ảnh cô ta muốn thấy nhất cũng là phần trí nhớ cô ấy nguyện ý thấy nhất.
Anh ấy đã chuẩn bị để cho cô ta trở về.
Anh ấy đã lựa chọn cơ thể cho cô ta rồi.
Anh ấy đã sắp xếp cửa xong hết rồi.
Anh ấy vì cô ta cho nên mới biến đổi cơ thể cương thi này.
Bóng lưng rất kích động.
Bởi vì có thể thấy được.
Bả vai của cô ta đan đung đưa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận