Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 817: Tôi tới thăm anh

Thật trực tiếp, rất dứt khoát, thật cương mãnh.
Không đến mức sinh ra chiêu số và biến hóa cong cong quẹo quẹo này.
- Đi theo tôi đi.
Người đàn ông quay đầu, vẫy vẫy tay, ý bảo mọi người theo phía sau, anh ta dường như thật gấp gáp.
- Có phải quá thuận lợi rồi không?
Luật sư An đi đến bên cạnh Châu Trạch hỏi.
- Cuộc sống khổ cực quá nhiều rồi?
Châu Trạch hỏi ngược lại.
- Thôi đi, anh là ông chủ, anh lạnh nhạt là được rồi.
Mọi người đi theo “Con nhện” kia đi đến lầu hai của viện điều dưỡng, Tứ Xuyên nhiều núi, viện điều dưỡng này thành lập dựa vào hang núi, tường rào và kiến trúc đều áp dụng phương thức này.
Lầu thứ hai hoàn toàn dán vào một bên vách núi, chờ mọi người tiến vào, “Con nhện” cầm một chuỗi chìa khóa, mở một cửa bảo hiểm bên trong phòng ra.
Cửa bảo hiểm chậm rãi bị đẩy ra.
Bên trong xuất hiện một hang trộm.
Lại lấy phương thức này giấu hang trộm đi, thật sự có phần làm cho người ta khó có thể đoán trước được.
- Tôi canh chừng nó, tôi nhìn trông nó, cũng không phải nói tôi lương thiện bao nhiêu, sợ người khác đi vào cũng gặp vận rủi, thuần túy chỉ bởi vì tôi rất không cam lòng.
- Một là tôi muốn biết trong này rốt cuộc là thứ gì, rốt cuộc là thứ gì đã biến chúng tôi thành như vậy.
- Thứ hai là trong lòng tôi còn mang theo chút may mắn, hy vọng có thể tìm được phương pháp điều trị cho chính tôi từ trong này.
Nói đến đây, “Con nhện” quay đầu lại, trên mặt mang nụ cười âm trầm quỷ dị thật lâu, nhìn Châu Trạch;
Anh đã nhìn ra, Châu Trạch mới là thủ lĩnh chân chính của đám người này.
- Tâm tư của tôi chỉ có chút ít vậy, tôi không giấu giếm mọi người cái gì, cũng không định có ý tưởng bất lợi gì đối với mọi người, tôi không có năng lực kia, cũng không cần như vậy.
- Trên thực tế, chính tôi cũng rõ ràng tình huống thân thể hiện giờ của mình, tôi sống không được bao lâu nữa, nếu như hai mươi năm trước, tìm được phương pháp điều trị cho tôi, tôi còn có thể có cơ hội biến trở về người bình thường, khôi phục cuộc sống của tôi.
- Nhưng hiện giờ đã không có lực xoay chuyển càn khôn nữa rồi.
- Hiện tại.
- Trong lòng tôi chỉ còn có một ý niệm, đó là nhìn xem, trong này rốt cuộc là thứ gì!
- Tôi muốn trước khi tôi chết.
- Nhìn xem đầu sỏ chân chính hại tôi thừa nhận cực khổ nhiều năm như vậy.
- Đồng thời.
- Cũng là thủ phạm chân chính của sự kiện cương thi lúc trước mọi người đã hỏi!
- Ha ha.
Luật sư An cười cười.
Nói thật ra.
Gặp nhiều âm mưu quỷ kế rồi, lại gặp được thẳng thắn thành khẩn như vậy, thật sự có phần không thích ứng được.
Châu Trạch gật gật đầu, đi đến trước mặt “Con nhện”, nhìn anh ta:
- Tôi không trị liệu được trên người anh, nhưng tôi có thể đáp ứng để cho anh đi thoải mái một chút.
- Đi thoải mái một chút?
“Con nhện” hơi mờ mịt.
Anh thật sự không biết có địa ngục, cũng không biết đến sự tồn tại của âm ty, thậm chí, từ mới đầu anh còn coi đám người Châu Trạch là chuyên viên quốc gia phái tới.
Ví dụ như Trung Quốc long tổ, binh vương đặc chủng gì đó hoặc là cục điều tra hiện tượng đặc biệt gì đó, dù sao kết tinh trí tuệ của nhân dân lao động thật sự sinh ra rất nhiều tên tổ chức nghe thật xuất sắc.
Thậm chí, nếu như Châu Trạch chỉ vào mình nói nhóm người mình đến từ Vatican, khả năng “Con nhện” cũng sẽ tin.
- Đi thoải mái một chút?
Con nhện hơi do dự, mở miệng nói:
- Chính là hy vọng mọi người tha cho người khác, bọn họ vốn đều là người đáng thương bị bệnh nặng đe dọa, sau khi bị tôi lây nhiễm, thật ra trở nên càng đáng thương.
- Vậy mới đầu anh không nên lây nhiễm cho bọn họ.
- Bọn họ cầu tôi, đau khổ cầu tôi, tôi không có cách nào.
- Hơn nữa, tôi cũng có lòng riêng, khi cái chết chưa tới ngay trước mắt, ai bằng lòng chân chính ngồi đó chờ chết chứ?
- Tôi cần thuộc hạ, tôi cần giúp đỡ, lỡ như, lỡ như tôi thật sự có thể thấy hy vọng thì sao?
- Anh muốn cùng đi xuống chứ?
Châu Trạch chỉ “Con nhện”.
- Ha ha, nếu như anh cần một viên đá dò đường, tôi bằng lòng đi xuống nhìn xem.
- Vậy mời.
Châu Trạch nói xong, quay đầu lại, ý bảo luật sư An, Oanh Oanh với bé trai ở phía sau đều chuẩn bị trước cảnh giới.
Dựa theo tự thuật lúc trước của “Con nhện”.
Bên trong có sương mù kỳ quái.
Tuy rằng Châu Trạch không cho rằng sương đen này sẽ có ảnh hưởng đặc biệt gì với mình, nhưng cẩn thận chạy được thuyền vạn năm.
“Con nhện” đi tuốt đằng trước, anh ta dùng cả tay và chân, tốc độ rất nhanh, tốc độ của đám người Châu Trạch cũng không chậm, luôn đi theo phía sau.
Rất nhanh.
Theo đèn pin di động sáng lên.
Cửa son màu đỏ này xuất hiện trước mắt mọi người.
Đúng là một cánh cửa rất lớn.
Khiến cho người ta có cảm giác cánh cửa kho tiền ngân hàng.
Nhưng mà nó không phải hoàn toàn khép kín, ở giữa còn lưu lại một khe hở.
- Trong rất nhiều cổ mộ đều là kiểu này, bởi vì độ dày cánh cửa, không cách nào khép kín được, nhưng mà bên trong sẽ lại làm khép kín, cửa này có cần khép kín hay không cũng không quan trọng.
“Con nhện” theo bản năng giới thiệu, giống như nhớ lại hai mươi năm trước, thời điểm anh còn là một sinh viên khảo cổ học.
Chính là.
Bạn học và thầy giáo lúc trước ở bên cạnh đã sớm cảnh còn người mất.
Thậm chí kể cả chính anh đều đã sớm bị xóa đi tồn tại.
“Con nhện” để ánh mắt của mình ở chỗ khe hở cửa son, đèn pin vẫn chiếu vào trong.
Anh quát:
- Mày đi ra đi!
- Tao lại tới nữa.
- Mày đi ra đi!
Bốn người Châu Trạch đứng sau lưng anh ta.
“Con nhện” muốn phát tiết.
Sợ sệt hai mươi mấy năm, khát vọng hai mươi mấy năm.
Cần chỗ phát tiết.
Đương nhiên, đây cũng bởi vì anh biết đại nạn của mình sắp đến, cũng không để mạng của đám người Châu Trạch vào trong lòng.
Có lẽ, theo ý anh, nếu như đám sương đen này lại tới một lần nữa, cùng “Mai táng” mình và đám người Châu Trạch, cho dù tái hiện lại cảnh tượng sự kiện cương thi năm đó, cũng là một kết cục không tệ.
- Ha ha ha ha ha, đến đây, đến đây, sương đen, đến đây, đến đây đi!!!!!!
“Con nhện” kêu lên.
Giống như một con chó nhảy lên trên mặt đất.
Ánh mắt Châu Trạch nheo lại.
Giơ tay kéo tới trước, túm được bả vai “Con nhện”, ném anh ta về sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận