Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1040: Buông ra, để cho tôi ra tay! (1)

Đó là lần đầu tiên cô ấy ra tay với anh, cũng là lần cuối cùng cô ấy ra tay với anh.
Ngay từ đầu, cô ấy không biết mình tại sao bản thân lại mê muội anh như vậy.
Sau đó.
Phát hiện.
Trên người anh có vị kia.
Khí tức của anh ấy, ngủ cùng anh ấy.
Có thể khiến cho bản thân cảm thấy thoải mái, làm cho chính mình cảm thấy an tâm.
Có thể, ngay cả anh cũng cho là như vậy đi.
Cô ấy cũng đã từng suy nghĩ như vậy.
Chẳng qua là sau đó.
Cô ấy mới phát hiện.
Không phải vậy.
Bởi vì lúc vị kia xuất hiện.
Trong lòng cô ấy chỉ có sợ hãi, lại không có nửa điểm muốn ý tứ muốn đến gần, thậm chí, còn cảm thấy rất bài xích!
Đây là người nào chứ.
Sao lại bá chiếm cơ thể của ông chủ nhà mình chứ!
Làm sao có thể thân cận với ông chủ nhà mình đến như vậy được.
Đáng chết.
Đáng ghét!
Có lẽ.
Hai trăm năm cô tịch.
Làm cho cô ấy sợ hãi sự cô độc.
Mà khi làm người hầu gái của anh, hầu hạ anh, hầu hạ một kẻ có chứng cưỡng ép sạch sẽ rất sâu.
Phảng phất thoáng cái đã tìm được trọng tâm trong cuộc sống của mình.
Cô ấy biết rõ anh cần mình.
Cô ấy cũng biết rõ anh không thể rời bỏ cô ấy.
Như vậy là đủ rồi.
Cảm giác được người ta cần.
Thực sự rất tốt đẹp.
Chuyện tiếp theo thật sự là một loại “ông trời tác hợp”.
Đến sau đó.
Hình ảnh bắt đầu biến hóa.
Cô ấy nhìn thấy trong đêm đó.
Ở cửa tiệm sách.
Vị khủng bố kia chiếm cứ cơ thể của ông chủ, vừa mới đánh ngã sư phụ của Hứa Thanh Lãng – người chỉ mới xuất hiện lần đầu.
Anh ấy cầm thi đan của cô ấy.
Đứng ở trước mặt cô ấy.
Thi đan không ngừng quanh quẩn bên môi của anh ấy và của mình.
Đôi mắt của anh ấy.
Thâm thúy như vậy.
Thâm thúy đến mức làm cho người ta căn bản không dám tiếp tục nhìn kỹ, chỉ sợ sẽ trực tiếp lâm vào trong bóng tối vô tận không nhìn thấy ánh mặt trời, từ đó trầm luân, không cách nào tự kềm chế được.
- Bộ thân thể này, phải giữ lại, cho người ấy.
Không khỏi.
Đáy lòng.
Bỗng nhiên vang lên câu nói này.
Oanh Oanh không biết được đây là có chuyện gì xảy ra.
Vì sao lại có giọng nói này xuất hiện.
Cô ấy nhớ rõ ràng, khi đó.
Căn bản là anh ấy không có nói chuyện.
Nhưng cũng vào lúc này.
Trong một góc của bức tranh trí nhớ.
Oanh Oanh chợt phát hiện ở bên người anh ấy.
Xuất hiện bóng lưng của một người phụ nữ.
Đây là một bóng lưng cực kì xinh đẹp, tóc đen xõa dài, mang theo trang trọng nhưng không mất đi sự quyến rũ, nhất là lúc đứng ở bên cạnh anh ấy, dường như đây mới là tuyệt phối chân chính của thế gian này!
- Bộ thân thể này, phải giữ lại, cho người ấy.
Giọng nói lại xuất hiện một lần nữa.
Rốt cuộc là ai đang nói.
Nha.
Lúc ấy, ý của anh ấy là…
Hình ảnh lại thay đổi một lần nữa.
Biến thành đêm Từ Châu hôm ấy.
Anh ấy lại xuất hiện lần nữa, kiểm soát cơ thể của ông chủ, sau đó vừa mới xuất hiện lại quất bay hòa thượng kia.
Anh ấy đi về phía Oanh Oanh.
Mà cô ấy.
Thì đang ngồi dưới đất.
Anh ấy đang nhìn mình.
Mình cũng đang nhìn anh ấy.
Cô ấy rất muốn kêu hắn biến.
Nhưng cô ấy lại biết rõ.
Không có anh ấy.
Tối nay ông chủ và mình nhất định phải chết.
Nhưng nghĩ đến người đàn ông này đang ở chiếm cứ cơ thể của ông chủ.
Cô ấy liền cảm thấy rất chán ghét.
Đúng.
Chán ghét!
Hoặc giả.
Là do phụ nữ đi.
Phụ nữ là một loại sinh vật phức tạp.
Vào lúc đối mặt với sự sống và cái chết.
Lại còn có thể suy nghĩ rốt cuộc chuyện này có ghê tởm hay không.
Anh ấy rất thô bạo mà bắt lấy tay mình.
Dùng móng tay.
Rạch lòng bàn tay của mình ra.
Khí lực cường ngạnh của bản thân, ở trước mặt anh ấy.
Thật sự giống như một tờ giấy dán.
Tùy tiện là đã có thể xé ra một đường rồi.
Cùng lúc đó.
Bóng lưng của người phụ nữ kia lại xuất hiện ở trong hình một lần nữa.
Vẫn đứng ở bên người anh ấy.
Vẫn động lòng người như vậy.
Một cái bóng lưng, cũng đã có lực sát thương kinh khủng như vậy rồi.
- Đây là tôi, là cơ thể tôi lựa chọn cho cô, tôi đã sửa đổi xong rồi.
Giọng nói lại xuất hiện lần nữa.
Mà trong đầu Oanh Oanh.
Lại nhanh chóng hiện ra khoảnh khắc lúc đầu đối mặt với luật sư An.
Một quyền của mình đánh ra.
Luật sư An cưỡng ép mở lòng bàn tay của mình ra.
Lúc hình ảnh tiếp xúc với lòng bàn tay của mình.
Một hào quang màu vàng.
Đang theo vết thương này tiến vào cơ thể của mình.
Đó là do anh ấy.
Giữ lại cửa vào cho cô ta…
Lại.
Lại.
Thì ra là như vậy…
Được.
Các người tình chàng ý thiếp.
Các người cái gì cũng có.
Các người nắm giữ hết tất cả mọi chuyện.
Các người chế định quy tắc.
Nhưng.
Dựa vào cái gì muốn lão nương đây nhường vị trí cho cô ta.
Ông chủ lười như vậy.
Ông chủ thích uống cà phê như vậy.
Ông chủ thích hưởng thụ như vậy.
Ông chủ còn có bệnh thích sạch sẽ nặng như vậy.
Nếu như không có tôi.
Ông chủ sẽ sống sao đây!
...
Nửa gương mặt: Cho dù tôi có chết, chết ở trong phong ấn, bị doanh câu thôn phệ trở lại, cũng sẽ không nhìn thêm con chó không có tiền đồ chỉ biết thỏa hiệp không biết phản kháng của anh thêm một giây nào nữa đâu!
Aish… Không phải đánh như vậy, anh phải làm như thế này chứ!
Loại cảm giác này, có chút giống như lúc ở tiệm net nhìn thấy một tay mơ thao tác vai anh hùng mà bản thân am hiểu nhất thích nhất.
Sau đó tên tay mơ kia chơi đến vô cùng thê thảm.
Làm cho bạn nổi cơn giận dữ.
Cảm thấy để cho kẻ đó thao tác vai anh hùng này thật sự là một sự hành hạ đối với vai anh hùng này!
Có lẽ.
Trong này còn kèm theo một vài những yếu tố khác.
Nhưng đại khái, vẫn tương đối thuần túy.
Bởi vì lúc hơi thở Châu Trạch dâng lên.
Mặc dù nửa gương mặt vẫn luôn tức giận mắng to.
Nhưng thật sự là xem Châu Trạch thành bản thân mình năm đó.
Mà bản thân.
Thế nhưng ngay cả kẻ như doanh câu cũng có thể hố được.
Làm sao có thể thua một cách phũ phàng như vậy chứ!
Bạn dùng những phương thức khác để đánh nhau, thua thì coi như xong đi.
Nếu như anh đã học lén được của lão tử.
Thì không có lý do gì để thua nữa.
Hơn nữa còn ở ngay trước mặt lão tử!
Bạn cần đăng nhập để bình luận