Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1670: Chỉ Xích Thiên Nhai (1)

Thằng bé trai không trả lời, dường như là lười trả lời.
- Được rồi, không nói thì không nói, ngược lại thì quy tắc của tiệm sách anh cũng đã biết, không thể trộm không thể cướp, còn lại, nếu anh có thể tìm được phương pháp kiếm tiền, ông chủ chúng ta còn sẽ vẽ cho anh một đóa hoa nhỏ để khích lệ đấy.
- Đến đây, trước tiên cho đám người nhà quê chúng tôi đây mở mang tầm mắt một chút, xem thử là thứ gì vậy.
Luật sư An mở túi ra, bên trong có hai hộp trang sức.
Mở chiếc hộp trên cùng ra, trong hộp là một chiếc vòng ngọc, lại mở cái ở bên dưới ra, đặt ở bên trong là một mặt dây chuyền bằng ngọc.
Luật sư An đưa tay cầm vòng ngọc lên.
Đặt xiên ở bên dưới ánh mặt trời.
- Rất nhuận nha, màu sắc rất đẹp mắt. - Lưu Sở Vũ ở bên cạnh than thở nói.
Luật sư An liếc nhìn Lưu Sở Vũ một cái, trong giọng mũi phát ra một tiếng “hừ”.
Nói:
- Đây là anh đang định tặng cho ai sao?
- Vòng ngọc tặng cho mẹ cô ấy, mặt dây chuyền ngọc thì tặng cho cô ấy.
- Cũng xem như không tệ, ngọc có thể dưỡng người. - Lưu Sở Vũ tiếp tục OB*.
(*được hiểu như làm một việc ngoài khả năng)
- Ngọc tốt thật sự có thể dưỡng người, nhưng phần ngọc này, coi như xong rồi.
Luật sư An trực tiếp ném miếng ngọc mình vừa mới cầm trong tay vào trong hộp.
- Làm sao? - Thằng bé trai hỏi.
- Mang thứ đồ chơi này, không tốt với cơ thể người, ha ha, giống như mấy thứ tra nam lừa gạt mấy cô gái ngây thơ vậy, mua một thứ LV hàng nhái phiên bản chất lượng cao, lại để cho người ta làm hóa đơn giả ở Hồng Kông gì đó, rồi chuyển phát nhanh tới, trực tiếp lừa gạt người ta lên giường.
- Chiêu này được nha, ngài từng dùng qua rồi sao? - Lưu Sở Vũ hỏi.
- Đệt, ông đây đều tặng túi hàng thật, dù sao với năng lực trên phương diện kia của tôi, làm cho người ta vất vả cả một ngày, cũng không tiện lấy một cái túi giả lừa người ta.
Thằng bé trai cầm vòng ngọc lên, anh ta không thèm để ý túi thật túi giả gì đó, cũng không quan tâm là có vất vả hay không, anh ta chỉ quan tâm đến chiếc vòng tay mình đã mua.
- Rốt cuộc là làm sao?
- Thứ này của anh là giả.
- Giả? - Thằng bé trai khẽ cau mày, nói:
- Tôi không nhìn ra là giả, đây cũng là thực sự.
Dù sao thằng bé trai cũng đã mấy trăm tuổi, tuy nói vẫn luôn ẩn thân dưới đất sống ngày qua ngày, nhưng kiến thức cơ bản thì vẫn phải có.
- Anh đấy à, hết thời rồi, thứ đồ chơi như ngọc này đấy, thật ra thì nhắc tới cũng chỉ có như thế, ừm, chẳng qua là, món đồ ngọc trong tay anh này, quả thật không phải là giả.
- Có vấn đề gì? - Thằng bé trai tiếp tục hỏi.
Mới vừa rồi rõ ràng anh ta nói là giả, bây giờ lại nói là thật.
- Thật ra thì, mấy năm trước đã có thủ đoạn tương tự rồi, chẳng qua chỉ là hiện tại ngành hóa học cũng đã phát triển đến lợi hại, kỹ thuật thủ đoạn cải tiến, cũng không còn là việc gì khó hoặc là độc môn tuyệt kỹ gì đó nữa.
- Ngọc này đấy à, vật liệu thì nhất định là thật rồi, nhưng chất lượng rất tệ.
- Nhưng nó thực sự cũng là ngọc, chẳng qua sau khi tiến hành gia công, đi nấu với acid và kiềm mạnh, sau đó từ từ luyện ra, là được chất liệu cao cấp ở trong tay anh đó.
- Trong vòng mười năm, đoán chừng cũng sẽ không phải màu, cũng có thể lừa gạt một đống người đi làm bảo vật gia truyền.
- Nhưng rốt cuộc thì thứ đồ chơi này cũng là đồ trải qua giai đoạn xử lý mà có, đeo ở trên người, chỉ có hại chứ không có lợi.
- Cho nên, thứ này thật sự là giả?
- Giả. - Luật sư An nói năng rất có khí phách.
- Ba!
Vòng ngọc ở trong lòng bàn tay của thằng bé trai hóa thành cát bụi.
- Bây giờ thì tốt hơn rồi, khắp nơi đều là ngọc, nơi nơi đều có bán, nơi nào cũng có thể mua được, nhưng anh phải biết thứ như ngọc này không thể tái tạo lại được, ở đâu mà có thể thoáng cái đào được khắp nơi như hiện tại được?
- Trên căn bản, là đám con buôn đồ bằng ngọc kia thỉnh thoảng sẽ tổ chức họp định kỳ, trao đổi một chút về công nghệ mới nhân tiện tính toán phân tích tâm lý khách hàng một chút thôi, ha ha.
- Này, giờ học sao? An Bất Khởi lại đang khoác lác gì đấy.
Trương lão đầu thò đầu sang từ ban công của căn phòng đối diện đánh giá bên này.
Dạo trước, không phải hai người đã vì chuyện lão Trương có nên hy sinh hay không mà thiếu chút nữa đã đánh nhau sao, tuy nói không thực sự đánh, nhưng thấy mặt nhau đâm nhau mấy câu thì không thể thiếu được rồi.
- Chém cái rắm, tiệm đồ ngọc nổi tiếng nhất Quảng Châu thời Dân quốc chính là nhà tôi mở đó!
- Là cha anh mở, cái đồ con phá của như anh, đồ chết bầm!
- Thì làm sao đó, ông hâm mộ không nổi đâu, ông chính là mạng làm lính quèn mà thôi!
Thằng bé trai không để ý đến luật sư An và Trương lão đầu cãi vã, lặng lẽ đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
- Này, làm gì vậy?
Thằng bé trai quay đầu lại.
- Anh nói cái gì?
- Là cửa tiệm ở dưới lầu kia đúng không? Được rồi, anh đừng có đi, thời kì phi thường, anh an phận một chút cho tôi, chờ lát nữa đi đi xuống giúp anh một chuyến, thông thường mở tiệm nữ trang, không thể nào đều là hàng giả được, nhất định là có mấy thứ bảo vật trấn tiệm, tôi giúp ấy lấy lại mấy món.
Thằng bé trai suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn gật đầu, ngồi xuống ở bên giường.
- Này, tôi nói này, An Bất Khởi, rốt cuộc chúng ta còn phải chờ bao lâu?
tôi nói, An không nổi, chúng tôi rốt cuộc còn phải chờ bao lâu? - Trương lão đầu hơi mất kiên nhẫn mà hỏi.
Ong ta còn vướng mất chuyện vô tích sự của âm ti trên người đấy.
Luật sư An đưa tay chỉ chỉ bầu trời vạn dặm không mây trên đỉnh đầu.
Nói:
- Chờ trời trong.
...
Bây giờ, đối với rất nhiều người mà nói.
Mang khẩu trang, dường như đã trở thành một thói quen bình thường.
Chẳng qua là sau khi vào phòng bệnh, vẫn không tháo khẩu trang như trước, cứ vậy mà ngồi ở đó, nhìn qua, thật đúng là có vẻ hơi kỳ quái.
Nói như vậy, thân là người mắc một vài bệnh, mới có thể vẫn luôn chú trọng việc mang khẩu trang ở nơi đông người đi.
Sau khi thanh niên mang khẩu trang đi vào.
Lão đạo lại không nói nữa.
Bởi vì cũng không biết tại sao, từ sau khi đối phương đi vào, phảng phất như thể bầu không khí trong toàn bộ phòng bệnh đều rơi vào trong một loại yên lặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận