Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 714: Cá mặn xuất phát (2)

Lại nặng nề phun ra.
- Tan việc, thì về sớm đi, lang thang ở bên ngoài làm gì.
Luật sư An hỏi.
Người đàn ông trung niên thở dài, nói:
- Không phải tôi không hiểu quy củ, là định trở về, hôm qua đi tới một lần, phát hiện nơi đó cũng xảy ra chuyện, lộn xộn lung tung, cũng không đi vào trong, lại lang thang về công trường.
- Đừng hoảng loạn, cẩn thận xảy ra chuyện.
Luật sư An nói.
- Hì, hiểu được, hiểu được mà, ở bên này có mấy công nhân có quan hệ tốt, định ở cùng bọn họ lâu hơn.
Luật sư An không nói gì nữa, chỉ nhìn Châu Trạch.
Châu Trạch lại đang nhìn về phía mấy người phụ nữ trẻ em đang hóa vàng mã ở bên kia.
Mấy nhân viên bảo vệ sân bay đã thúc giục bọn họ rời đi.
Nơi này dù sao cũng là sân bay, bọn họ có thể khoan dung quả thật không nhiều lắm, có thể để cho bọn họ tiến vào hóa vàng mã đã xem như phá quy củ rồi.
Bên cạnh mấy người phụ nữ có vài người đàn ông đến, dường như đang khuyên giải an ủi các cô đừng đau lòng.
Châu Trạch mím môi.
Hứa Thanh Lãng lại mở miệng hỏi:
- Đang nhớ tới năm người anh em làm thuê khi mở tiệm năm châu quốc tế.
Châu Trạch gật đầu, vừa rồi anh đã nghĩ đến.
Năm người làm thuê kia, lúc trước khi đến tiệm mình, ngồi dưới đất đọc tiểu thuyết, vừa đọc đã thật lâu.
Châu Trạch còn từng ngồi xổm hút thuốc ở cửa tiệm với bọn họ, nghe bọn họ tán gẫu về vợ con nhà mình, tán gẫu ruộng đất nhà mình.
Sau này mới từ trên báo biết được, bọn họ là anh hùng hy sinh khi vào nhà dân bị cháy cứu người.
- Có tâm nguyện gì không?
Châu Trạch hỏi.
Người đàn ông mượn bật lửa gật gật đầu, nói:
- Tôi chưa kết hôn, cha mẹ cũng mất sớm, tiền làm công vài năm này đều để trong thẻ, được tôi giấu một chỗ.
- Đều là tiền mồ hôi nước mắt của tôi, bình thường tiết kiệm đã quen, không nỡ dùng, nhờ ngài một chuyện, nói thẻ và mật mã cho ngài, giúp tôi lấy tiền ra quyên góp đi.
Châu Trạch gật gật đầu.
- Tôi đồng ý.
- Tình cảm tốt này, cám ơn.
Lúc này, mấy người phụ nữ và trẻ con kia vẫn bị bảo vệ sân bay đuổi đi, không đỏ mặt cũng không đánh nhau, hai bên đều khách khí.
Vài người đàn ông vốn ở bên cạnh an ủi phụ nữ trẻ em đã đi tới, chào hỏi người mượn bật lửa bên cạnh Châu Trạch.
Châu Trạch vỗ vỗ tay, nhìn người đàn ông trung niên mới vừa nói chuyện bên cạnh, hỏi:
- Biết chỗ chưa?
- Biết rồi, đã từng đi.
- Mang công nhân của anh cùng đi chứ, tôi có việc phải đi ra ngoài một chuyến, nơi đó sẽ có người tiếp đãi mấy anh, chuyện nhờ vả, nói với một vị lão đạo nơi đó đi.
- Hiểu rồi.
Ném đầu lọc.
Người đàn ông gọi mấy công nhân của mình cùng rời đi, tổng cộng có bốn người, bóng lưng càng lúc càng xa, dần dần mơ hồ.
Châu Trạch lại căn dặn Oanh Oanh:
- Gửi cái tin cho tiểu loli, kêu cô ấy đi hiệu sách một chuyến chiêu đãi mấy người này, cẩn thận đưa tiễn.
Nói xong.
Châu Trạch cũng ném đầu thuốc.
Đứng lên.
Duỗi thắt lưng.
Nói:
- Thời gian không còn sớm, đi vào kiểm tra an ninh đi.
Máy bay bay đến Côn Minh mất không đến hai giờ, nhưng mà mọi người đợi ở sân bay Côn Minh hơn nửa ngày mới có thể chuyển máy bay thành công, lại trải qua một giờ bay, hạ cánh xuống sân bay Đà Phong của Đằng Xung.
Bay được nửa đường, Châu Trạch phải dựa vào bả vai của Oanh Oanh ngủ một giấc.
Luật sư An đương nhiên không dám dựa vào bả vai Oanh Oanh, nhưng trên vị trí ngồi bên cạnh, ngủ tạm một giấc.
Cũng bởi vậy.
Sau khi xuống máy bay ở Đằng Xung, mọi người không cần nghỉ ngơi, trước đó luật sư An đã đặt xong xe, sau khi xuống máy bay đã có người đặc biệt lái qua chờ.
Là một chiếc xe jeep, còn do công ty thuê xe đặc biệt điều từ Côn Minh sang.
Tiếp theo, lại là mấy giờ chạy xe.
Lúc phía trước mặt xuất hiện bóng dáng một thành nhỏ, trời đã tờ mờ sáng.
Mọi người chịu đựng ăn một bữa trong tiệm bún, luật sư An ăn rất vui vẻ, còn cố ý kêu Oanh Oanh tìm chủ quán lấy nước nóng pha cho mình một cốc cà phê thật to.
Vẫn luôn do anh chạy xe thuộc đường, dễ mỏi mệt, vừa vặn cần cà phê nâng cao tinh thần.
Châu Trạch không thích bún, khẩu vị của anh thích ăn mì sợi hơn, cho nên một mình anh đòi chủ quán một chén mì, chính là mì của chủ quán quá mềm đi.
Cũng không biết do bản thân hai năm qua quả thật sống an nhàn sung sướng hay bị tay nghề của Hứa Thanh Lãng nuôi đến miệng điêu rồi.
Ăn qua loa vài miếng sau đó Châu Trạch buông đũa xuống.
Không trì hoãn lâu lắm, đi siêu thị bổ sung một ít thực phẩm và nước uống, mọi người lại xuất phát.
Trên đường Châu Trạch hỏi luật sư An hai lần về sắp xếp cho chuyến đi lần này, luật sư An đều chưa báo cho biết, lấy cớ giống như khi ở hiệu sách.
Ý tứ đại khái chính à.
Nói ra.
Sẽ không linh.
Cũng may nơi này núi đẹp sông đẹp phong thủy tốt, không khí lại tươi mát, mặt trời nhô lên ánh sáng lại dồi dào, ông chủ Châu dứt khoát không nghĩ nữa, ở trên ghế sau nằm lên đùi Oanh Oanh cũng không sợ xóc nảy, tiếp tục chậm rãi nhắm hai mắt bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
Đợi đến khi xe dừng lại, Châu Trạch gần như đã ngủ say, mở mắt ra, xuống xe, đưa mắt nhìn bốn phía, phát hiện phía trước mặt có một dãy núi, vị trí ở giữa cao nhất cũng nguy nga nhất khom khom lên, giống như một cái mai rùa vĩ đại.
Cây cối trên đó xanh dày, thảm thực vật tươi tốt, nhưng mà mơ hồ có thể nhìn thấy được con đường bằng đá nhân tạo cùng với tấm bia đá thấp thoáng trong rừng.
- Nơi này là đâu?
Châu Trạch hỏi.
- Tùng Sơn.
Luật sư An đốt điếu thuốc, dụi dụi mắt, anh hơi mệt mỏi, chỉ có thể cảm khái từ tiết kiệm mà vào xa xỉ thì dễ chứ từ xa xỉ mà vào tằn tiện thì khó, hơn nửa năm trước không ngủ cũng không sao, nhưng từ sau khi có bé trai ngủ cùng, thân mình này ngược lại trở nên càng dễ hỏng.
- Lên đi, tế điện cái, chờ sau đó chúng ta còn phải chạy đi đó, đến lúc đó còn phải nhập cư trái phép, ha ha.
- Còn định ra biên giới?
Hứa Thanh Lãng hơi ngoài ý muốn.
- Ừm, tôi không sắp xếp chuyện này, nhưng mà lấy bản lĩnh của mấy người chúng ta, cũng không cần sắp xếp.
Luật sư An cầm chén nước, uống vài ngụm, lại ném cái chai vào trong xe, rồi sau đó mới kêu mọi người cùng nhau lên núi.
Nơi này chắc là một di chỉ chiến trường, bước lên bậc thang không lâu, thấy được một bia đá, trên đó ghi chép lại nơi này đã từng xảy ra chiến dịch.
Chiến dịch Tùng Sơn.
Năm đó quân đội trong nước tổ chức phản công quân Nhật ở đây, miễn cưỡng xem như một phần chiến dịch Myanmar, quân Nhật từng xây dựng pháo đài cấu trúc cực kỳ chắc chắn ở trong này, cho nên trận chiến dịch này đánh rất thảm thiết.
Trên đó ghi lại chính là quân Nhật chết trận hơn ba ngàn người, còn quân trong nước ngược lại bỏ ra cái giá hơn bảy ngàn người thương vong.
Cho dù là quân Mỹ và quân Liên Xô năm đó khi công kích pháo đài quan trọng của quân Nhật cũng đều tổn thất nặng nề, sự cứng cỏi cùng với tay nghề phương diện xây dựng sử dụng pháo đài quan trọng của quân Nhật, thật sự mạnh nhất khi đó.
Đi tới đi lui, Châu Trạch như nghĩ tới điều gì, hỏi luật sư An:
- Cái đó giống với phim truyền hình trước kia tôi đã từng xe.
Luật sư An cười cười gật đầu, ý bảo Châu Trạch đã đoán đúng.
Đây vẫn là bộ phim truyền hình kiếp trước Châu Trạch đã từng xem, lúc đó thật nổi tiếng, Châu Trạch hết giờ làm từ bệnh viện về nhà đều sẽ xem một chút, tên là “Đoàn trưởng của tôi và trung đoàn của tôi”.
Vở kịch lẻ chín năm, không nghĩ tới, đã gần mười năm trôi qua.
“Thiện Đạt” trong bộ phim truyền hình kia là một thành thị hư cấu, nhưng địa điểm nguyên bản của chiến dịch kia chắc là nơi này.
Trên đường, mọi người còn đi tham quan các bức tượng quân viễn chinh, đây là do nhà điêu khắc trứ danh Trung Quốc Lý Xuân Hoa sáng tác và hiến cho.
Chờ sau khi lên đỉnh núi.
Quan sát xuống dưới.
Nộ Giang vắt ngang như rãnh trời trứ danh đã ở trước mắt.
Chiến tranh năm đó đã kết thúc hơn bảy mươi năm, nhưng dường như bởi vì mới vừa đi bộ từ đường kỷ niệm bia kỷ niệm qua đây, lúc này nhìn thấy Nộ Giang.
Bên tai.
Giống như mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng huyên náo chém giết ầm ĩ, tiếng pháo ầm ầm.
Về phần vở kịch “Thiên Môn quan” theo lời, dường như nơi này cũng có, nhưng cái tên “Thiên Môn quan” này, hình như các nơi thắng cảnh đều có, nổi danh nhất chắc là nơi trên thái sơn.
Đi đến nơi này, trong lòng Châu Trạch như sáng tỏ một chút, hỏi:
- Tiếp theo, định đi Myanmar?
Luật sư An cười cười, không trả lời đúng hay không, anh biết Châu Trạch hình như đã đoán được một nửa, nhưng lời này không thể nói rõ.
Hứa Thanh Lãng có mang theo máy ảnh, lúc này đang cầm chụp, anh chuẩn bị đầy đủ hết.
- Còn chụp ảnh sao, lão Hứa?
Châu Trạch hỏi.
Hứa Thanh Lãng rất thành thật lắc đầu, chỉ chỉ vào máy ảnh, nói:
- Sau khi biết phải ra ngoài, ngày hôm qua mới cố ý đi mua, luyện tay nghề một chút.
Châu Trạch liếc nhìn nhãn hiệu máy ảnh của lão Hứa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận