Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 434: Sát nhân ma 16 năm trước tái hiện!

Ăn?
Lão đạo nghe đến đó, theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt.
Mười sáu năm trước, chắc chắn điều kiện cuộc sống khi đó kém hơn hiện tại rất nhiều, nếu như bà cụ ông cụ trên đường đi làm về hoặc đi ngang qua phát hiện thịt được đóng gói cẩn thận như vậy.
Chắc chắn sẽ cho rằng mình nhặt được món hời lớn, vui vẻ mang về nhà nấu ăn, đoán chừng đây là phản ứng không thể bình thường hơn được.
Hơn nữa, tuy nói vị thịt người hơi khác với thịt heo, nhưng nếu nói đúng ra, hai loại thịt này cũng không quá khác biệt. Năm đó có tên sát nhân ma kia giết người xong còn bán thịt người như bán thịt đà điểu, hơn nữa còn bán được rất lâu, sắp thành món ăn đặc sắc của người bản xứ.
- Mãi cho đến khi phát hiện khối thịt ngực, người nhặt được mới lựa chọn tới đồn công an báo cảnh sát.
Trương Yến Phong châm một điếu thuốc, tiếp tục nói:
- Cảnh sát đã xuất động tiến hành thăm hỏi điều tra, nhưng sau ngày hôm ấy, hung thủ không bao giờ ném thịt nữa. Còn có, chúng tôi phát hiện đại khái bảy tám nhà từng nhặt thịt, trong đó có hai nhà còn chưa kịp ăn, bị chúng tôi coi như vật chứng thu hồi lại, năm nhà khác đã sớm ăn xong rồi.
- Phỏng chừng hẳn là còn có nhiều người nhặt được thịt hơn, nhưng có lẽ bọn họ xấu hổ không giám thừa nhận cũng không chủ động hồi báo, cũng có thể là nhân khẩu lưu động phụ cận nhặt được mà chúng tôi không thể điều tra tới.
Trương Yến Phong phun ra một vòng khói: - Lúc đó tôi mới đi làm được vài năm, đó là lần đầu tiên tôi đụng phải vụ án có tình tiết ác liệt như vậy.
- Nếu chỉ là vụ án giết người vứt xác đơn giản, phần lớn đều là giết người theo phương thức mạnh mẽ, mà sau khi tên hung thủ này giết người, hành vi phân thây vứt xác trong ít nhất nửa tháng kia chứng tỏ tên đó đang cố ý đùa vui.
- Chỉ tiếc.
- Lúc đó trong cục đã dốc hết toàn lực.
- Nhưng ngay cả thân phận của người bị hại cũng không tìm được.
Châu Trạch cũng châm một điếu thuốc, xoa xoa huyệt thái dương, có chút bất đắc dĩ nói:
- Vụ án này anh có tìm tôi cũng không có ích gì, mười sáu năm trôi qua, cho dù cô gái bị sát hại trước đây đã biến thành lệ quỷ cũng không cách nào tồn tại mười sáu năm không tiêu tan.
- Không có quỷ hồn để thăm hỏi, hơn nữa dựa theo lời tự thuật của anh, xác suất khá lớn, tên giết người biến thái kia không thuộc phạm trù sự kiện linh dị.
Việc quỷ làm, ông chủ Châu am hiểu.
Nhưng vụ án do người làm, muốn ông chủ Châu đi COS cảnh sát hình sự điều tra án, thật đúng là làm khó ông chủ Châu.
Chút tự mình hiểu mình này Châu Trạch vẫn phải có.
- Chuyện này do người làm. - Trương Yến Phong nói.
- Có một số việc, sức người rất khó làm được.
- Vậy thì tốt rồi, dù sao thì hiện tại chúng ta cũng không phải là người, chúng ta là quỷ.
- ... ... - Châu Trạch.
Trương Yến Phong liếm môi một cái: - Vị trí hung thủ ném khối thịt thi thể ở trên đường nhỏ phụ cận cầu đá nhỏ, hiện tại con đường kia đã sớm bị tu sửa, trước kia là đường bộ, hiện tại nó là đường xi măng, hơn nữa tiêu chí hoàn cảnh chung quanh, kể cả siêu thị và một số đơn vị cũ cũng đã sớm dời đi, thay đổi rất nhiều.
Dù sao thì mấy năm nay, đô thị hóa cũng khiến Thông Thành phát triển rất nhanh.
- Thế lại càng khó, vụ án này không cách nào tra xét được.
Châu Trạch cảm thấy anh cần phải kết thúc đề tài này, nếu là vụ án thông thường, nể mặt mũi lão Trương, nếu anh có thể giúp một tay thì anh sẽ giúp một tay. Nhưng vụ án này thật sự là vụ án không thể giải quyết trong số những vụ án không thể giải quyết.
Sau khi Lão Trương trở thành quỷ lập tức muốn đi xử lý “tình cảm” bản thân mình lưu lại đời trước.
Nhưng ông chủ Châu cũng không muốn vì này một phân không đáng giá ôm ấp tình cảm đi ra ngoài mù quáng bôn ba uổng phí thời gian.
- Tôi dẫn anh tới nơi thịt thi thể bị ném ra, thế nào? - Trương Yến Phong có chút mong đợi nhìn Châu Trạch: - Nói không chừng anh sẽ có phát hiện gì đó.
Châu Trạch chỉ chỉ cái mũi mình, hỏi:
- Tôi là ai?
- Châu Trạch?
Châu Trạch lắc đầu.
- Ông chủ?
- Tôi chỉ là một quỷ sai, không phải tuần kiểm, cũng không phải phán quan, càng không phải diêm vương. Vụ án này tôi thực sự không biết tôi còn có thể tra ra thứ gì.
Lúc này.
Hứa Thanh Lãng mới vừa vẽ phù xong đi xuống tầng.
Châu Trạch lập tức đổi chủ đề, hô lên: - Lão Hứa, buổi trưa ăn gì?
- Tôi làm sốt móng heo, còn hầm canh Đề Hoa.
- Nhiều dầu mỡ thế sao?
Châu Trạch nhíu nhíu mày.
- Không phải cả ngày các người cứ hô hào 'móng heo lớn' đến 'móng heo lớn' đi sao?
- Tôi còn tưởng các người muốn ăn móng heo nữa, vì thế tôi mới làm nhiều một chút.
... ... ...
Buổi tối, một chiếc xe lái đến trên đường cái phía sau tiểu khu cũ kỹ, phụ cận cầu đá nhỏ.
Châu Trạch ngồi ở vị trí kế bên tài xế, cầm bằng lái xe trong tay, phía trên là ảnh của Châu Trạch.
- Tới rồi, chính là chỗ này, chúng ta xuống xe xem một chút chứ ông chủ.
Châu Trạch không vội gật đầu, anh cầm bằng lái xe hỏi: - Không đúng, lão Trương, hôm nay anh mới đến báo cáo, thế mà anh có thể móc nối quan hệ làm bằng lái xe cho tôi nhanh vậy sao?
Cho dù tất cả mọi người nể mặt đội trưởng đội cảnh sát hình sự mới tới như anh ta, nhưng kiểu gì anh ta cũng không thể lấy được bằng lái mau như vậy, đúng không?
Không sai, lão Trương đã lấy cái bằng lái xe này cho Châu Trạch, rốt cục đổi lấy Châu Trạch gật đầu đồng ý tới hiện trường vụ án vứt xác mười sáu năm trước với anh ta một chuyến.
- Ha ha, thật ra trước khi chết tôi đã làm xong nhưng quên đưa cho anh, vẫn nhét trong nhà của tôi. Lúc chiều tôi lại len lén trở về nhà mình tìm đến.
Lão Trương sờ sờ đầu, hơi ngượng ngùng.
- Hí... ... Không ngờ lại là như thế… Nếu không phải lần này anh cầu tôi hỗ trợ, có phải anh không định đưa nó cho tôi luôn, đúng không?
- Ha ha, nói cho cùng chuyện này cũng không hợp quy củ, chỉ có điều dù sao thì anh cũng biết lái xe, nói như thế nào đây, việc này không hợp pháp nhưng hợp tình, hơn nữa, cái này còn liên lụy đến một vụ án chưa giải quyết từ mười sáu năm trước, vẫn đáng giá.
Tuy rằng ông chủ Châu rất bất mãn thái độ lão Trương đối đãi với cấp trên, nhưng vẫn đẩy cửa xe ra xuống xe.
Ông chủ Châu từng bị bắt vài lần vì không có bằng lái, anh rất cần tấm bằng lái xe này.
Đường cái không quá rộng, làn đường chỉ đủ cho một xe chạy, ven đường có đèn đường.
Châu Trạch duỗi lưng, lão Trương dựa theo trí nhớ của mình và hồ sơ ghi lại, chỉ chỉ một góc tường phía trước, nói:
- Đây là một trong những vị trí vứt xác, còn có vị trí không khác vị trí đặt đèn đường bên kia, cùng với vị trí nắp giếng phía trước cũng là vị trí vứt xác.
- Lại thêm sau đó chúng tôi điều tra thăm hỏi đầu mối, cơ bản là đám người nhặt được thịt người đều nằm trên con đường này.
- Nói cách khác, vào mười sáu năm trước, sau khi hung thủ kia giết người đã đến nơi này ném thi thể hằng ngày, ít nhất cũng kéo dài trong khoảng thời gian chừng nửa tháng.
Nghe lão Trương tỉ mỉ tự thuật và đánh dấu phương vị.
Cho dù ông chủ Châu vẫn biểu hiện ra vẻ hơi thờ ơ như trước.
Nhưng trong đầu anh đã nổi lên từng bức họa.
Một người phụ nữ trẻ tuổi bị giết.
Kết quả thi thể của cô ấy bị chia làm từng khối rồi bị ném trên con đường này.
Nếu người thường nghe thấy vụ án này, hiện tại lại đứng ở nơi đây, đoán chừng sẽ cảm thấy có gió lạnh kéo tới.
Nếu đã tới thì không cần quá qua loa, Châu Trạch đi lại trên con đường này nhìn xem một chút. Mặc dù con đường này không rộng, nhưng số lượng người đi đường và số lượng xe cộ lui tới cũng không ít.
Lúc này, Châu Trạch chỉ vào phía dưới đèn đường bên kia đường, nơi ấy có một quán nhỏ bán báo chí, có một bà già cúi thấp đầu ngồi ở nơi ấy.
Tóc bạc phất phơ giữa gió đêm, bản thân chính bà ấy lại vẫn không nhúc nhích.
- Cái gì vậy? - Trương Yến Phong nhíu nhíu mày, có chút bận tâm hỏi: - Có phải quỷ không?
Châu Trạch cười cười; - Chính anh đã thành quỷ rồi, còn sợ quỷ sao?
- Tạm thời tôi vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với thân phận mới.
Nói xong.
Trương Yến Phong chủ động đi tới bắt đầu bắt chuyện với bà già kia.
Sau một lát, Trương Yến Phong đi trở về, nói: - Bà ấy là một cụ già ngồi bán báo ở nơi này, bà ấy đã bày quầy bán ở đây rất nhiều năm.
- Vậy anh ngăn giúp tôi một chút. - Châu Trạch nói xong, ngồi chồm hổm xuống.
Trương Yến Phong đứng nhích người qua gần Châu Trạch, ngăn chặn ánh mắt của người qua lại và xe cộ trên đường.
Móng tay của Châu Trạch dài ra, sau đó đâm vào trong đường cái.
Khói đen bắt đầu tiêu tán.
Nhưng chỉ vây quanh bên cạnh Châu Trạch, không chỉ về bất kỳ phương hướng nào.
Châu Trạch rút tay lên.
Vỗ vỗ tay.
Nói: - Không có khí tức của quỷ hồn.
Bên kia, bà già bán báo không biết đã ngẩng đầu lên từ lúc nào, vừa cầm ly uống nước vừa nhìn về phía Châu Trạch và Trương Yến Phong.
Dường như bà ấy đang hiếu kỳ, không biết nửa đêm nửa hôm hai người kia ở chỗ này làm gì.
Trương Yến Phong cắn răng, chống nạnh ngắm nhìn bốn phía, anh ta biết vụ án này rất khó phá, cơ bản là không thể nào phá được, nhưng cuối cùng anh ta vẫn ký thác hy vọng vào phương thức không phải người thường có thể làm được, thử một lần.
Nhưng thực tế vẫn tàn khốc như vậy.
Mười sáu năm trước có một người phụ nữ trẻ tuổi bị hại ở nơi này, không nói tới chuyện tìm được hung thủ sát hại cô ấy, thậm chí ngay cả cô ấy có thân phận gì bọn họ cũng không tìm được.
Cô ấy giống như một người vô hình.
Yên tĩnh đi tới thế giới này.
Lại yên tĩnh rời khỏi.
Thân là cảnh sát, từ tận đáy lòng lão Trương vẫn chôn giấu áy náy với người phụ nữ kia.
Ở đáy lòng lão Trương.
"Mạng người thật sự quan trọng".
- Làm rớt đồ sao?
Bà già hô lên.
- Đúng, chúng tôi làm rớt đồ nên đến tìm. - Châu Trạch trả lời.
- Làm rớt gì vậy? Di động hay là túi tiền?
- Rớt mấy miếng thịt. - Châu Trạch cười nói.
Bà già này là một người sống, không phải quỷ.
Bà già cười "ha ha", mắng: - Bà già này có lòng tốt hỏi xem có phải hai người làm rớt đồ hay không, thế mà hai người lại trêu đùa bà già này, thật hư hỏng.
- Đi thôi, lão Trương. - Châu Trạch nói.
Lão Trương có chút không cam lòng gật đầu.
Chỉ có thể.
Đi.
Khi trở lại phòng sách mới mười hai giờ khuya, ông chủ Châu lại trực đêm đến rạng sáng ba giờ, đụng phải một quỷ hồn tới cửa. Sau khi tống anh ta xuống địa ngục, thu được một số công trạng, anh và Oanh Oanh quay về phòng ngủ.
Có thể nói rằng, Châu Trạch thường phải ngủ thẳng đến chừng chín giờ sáng mới có thể rời giường, dù sao thì buổi tối anh cũng ngủ muộn, nhưng hôm nay, mới hơn bảy giờ Châu Trạch đã bị Bạch Oanh Oanh đánh thức.
- Làm sao vậy?
Châu Trạch hỏi.
Anh rất rõ ràng, nếu không phải chuyện gấp, Bạch Oanh Oanh không thể nào gián đoạn giấc ngủ của mình.
- Ông chủ, lão Trương gọi điện thoại tới, lão nói có chuyện rất vội, kêu tôi nhất định phải đánh thức anh dậy.
Bạch Oanh Oanh bĩu môi, cô ấy rất không hài lòng với lão Trương, dưới cái nhìn của cô ấy, trời đất bao la, nhưng không có chuyện nào lớn bằng chuyện ông chủ được ngủ yên giấc.
Châu Trạch cũng muốn mắng chửi người.
Sẽ không phải lão Trương này lại lấy bản án cũ năm xưa gì đó yêu cầu mình xử lý giúp đấy chứ?
- Này.
- Ông chủ, chết người rồi, chết người rồi!
- Cái gì? - Châu Trạch có chút hồ đồ rồi: - Người nào chết?
- Chính là bà cụ bán báo tối hôm qua chúng ta nhìn thấy, anh nhớ không?
- Sáng nay có người phát hiện bà ấy đã chết trong nhà mình!
... ... ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận