Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1137: Mở cửa, giao đồ ăn tận nơi đây (1)

Người đàn ông lơ đễnh, uống một ngụm chất lỏng trong ly, chép miệng một cái, nói:
- Bị nhốt ở trong đó mấy chục năm, điều vẫn luôn mong muốn, chính là hương vị mới mẻ này, đáng tiếc ba người kia đều không tới kỳ kinh, vẫn là loại máu đó, mới hấp dẫn tôi nhất.
- Khó hiểu được loại sở thích thần kinh của anh, uống tinh huyết thì cũng đành đi, chúng tôi cũng cần chúng để bù đắp vào phần thiếu hụt trước kia, nhưng ngay cả phần cặn bã bên dưới mà anh cũng muốn, cũng không ngại bẩn.
- Heo dê trâu có bẩn hay không? Không phải người ống ở dương gian cũng vẫn ăn bọn chúng hay sao.
Người đàn ông đứng lên.
Giang hai tay ra.
Nói:
- Đến đây, bộ thân thể này của cô cũng không tệ, đúng lúc bộ thân thể này của tôi cũng đủ vốn liếng, tới đây, để cho tôi sung sướng.
- Ông!
Hàn quang chợt lóe!
- Tê…
- Bẹp!
Hai vật thể không biết tên hình cầu mang theo rất nhiều đường vân nhăn nheo rơi xuống nền nhà.
Giống như là trái bóng vậy.
Lại còn nảy ở trên sàn.
- Ha, nó còn nảy một cái!
Người đàn ông kinh ngạc vui mừng hô:
- Tôi nói tôi có đủ vốn liếng mà, a ha ha ha ha!
Người phụ nữ xoay người, đi tới phòng khách, cầm một chai nước suối, sau đó khoảng không gian cực kì bữa bãi bên cạnh cái bàn, nói:
- Không thể ăn thì đừng có ăn, hoặc là ăn từ từ, vừa ăn một bên ói trên đất, có kinh tởm không chứ!
- Ài, tôi nói này A Dao à, đi ra được một lần cũng không dễ dàng, lại không thể hơi buông thả một phen sao?
- Đúng vậy, A Phong nói không sai, thật vất vả mới được đi lên một lần, cùng với việc hoàn thành nhiệm vụ, dù sao chúng ta cũng phải phát tiết một chút, những chuyện này, đều là những nhân vật lớn ở âm ti kia thiếu chúng ta!
- Muốn ngựa chạy nhưng lại không muốn cho ngựa ăn cỏ, ở đâu ra mà có chuyện tốt như vậy chứ.
Vị trí lan can lầu hai, một người đàn ông trung niên, trong tay gã ta đang cầm một quyển sách cổ, xem đến cực kì chuyên chú.
- Đúng vậy, vẫn là A Bằng hiểu tôi, lại nói thêm, mấy chục năm không đi lên, trên này thay đổi thật nhiều nha.
A Phong một cước đá bay quả bóng xoắn nếp ở trước mặt mình kia.
Cầm lấy khăn lông ở trên ghế số pha trực tiếp chà lau bên dưới của mình, sau đó tùy tiện ném khăn lông ra phía sau mình, nói:
- Cũng sắp làm cho tôi không nhận ra được rồi.
A Dao đặt bình nước xuống, hừ nói:
- Đâu phải chỉ trên mặt đất khiến người ta không nhận ra, những thay đổi ở dưới đất, mới càng khiến cho người ta không nhận ra được.
- Đại đầu lĩnh bị trấn áp, chúng ta bị giam giữ mới qua bao nhiêu năm chứ, cái âm ti này, đã biến thành cái bộ dạng này rồi, đến cuối cùng, còn để cho đám người chúng ta đi ra thu dọn cái cục diện rối nùi này.
- Nếu không phải bản thân bọn họ đã nát bét, chúng ta nào còn có cơ hội nhìn thấy mặt trời lần nữa chứ?
Nóng tay cái của A Bằng đặt ở bên mép, dính chút nước miếng, lại lật một trang khác, tiếp tục nói:
- Dường như mấy tiểu đội khác đã phát hiện vị trí của bổn nguyên Hào Trư, có đội còn đã thành công, chúng ta cũng phải nhanh lên một chút.
- Chuyện này cũng không còn cách nào khác nha, tin tức truyền ra rõ ràng là ở Thông Thành này có đến một hai kẻ mang theo bồn nguyên của Hào trư, nhưng chúng ta tìm hai ngày rồi, ngoại trừ mấy người nhập cư trái phép bị tiện tay dọn dẹp, thật giống như những kẻ đào tẩu mà chúng ta cần tìm đã bốc hơi khỏi thế gian vậy, có phải là tin tức truyền ra đã có sai sót gì rồi hay không?
- Còn nữa, ở dương gian, người nhập cư trái phép cũng quá nhiều đi, phía bên âm ti cũng bị đi xuyên qua đến mức sắp thành cái rổ rồi, chậc chậc.
- Tin tức không thể sai lầm được. - A Dao nói thẳng:
- Người truyền tin tức ra ngoài, bản thân người đó là một trong những người mang theo Hào trư.
- Vậy người này không tệ, có chút thú vị, có lẽ có thể thu vào trong đội chấp pháp của tôi.
- Nhưng anh ta cũng không biến thái giống như anh.
- Không có chuyện gì, sau khi vào đội chấp pháp của tôi thì sẽ nhập gia tùy tục thôi, ha ha ha, tôi có phần tự tin đó.
- Lại tìm thêm một ngày, nếu như ngày mai vẫn không có tin tức gì mà nói, chúng ta sẽ rời khỏi Thông Thành đi săn bắt những mục tiêu còn lại, không thể nào mà những tiểu đội khác đều đang liên tục có thu hoạch, tiểu đội chúng ta lại ngồi không ở đây được.
- Nếu không, phía trên sẽ cho là chúng ta đang cố ý lười biếng đó.
- Mau đi làm thôi, nghe lời cô, nghe lời cô, lại nói, tôi còn chưa thưởng thức đó.
A Phong cợt nhả địa tiếp tục sáp lại gần người phụ nữ bên cạnh, không để ý chút nào đến việc người phụ nữ này mới vừa trực tiếp chém rụng túi con cháu của mình.
- Hôm nay hết lượt rồi.
A Bằng – người ở trên lan can lầu hai – lại lật qua một trang giấy.
- Giới hạn một ngày nhiều như vậy, nếu vượt quá có thể sẽ xảy ra một vài vấn đề, nếu chúng ta được thả ra, tiếp tục duy trì lâu dài mới được.
- Thúi lắm!
A Phong rất bất mãn ngẩng đầu mắng A Bằng đang ở lầu hai:
- Anh đó, khi còn sống thì vợ anh đã bị bán vào trong thanh lâu, cho nên mới luôn tức giận với những ả đàn bà làm nghề buôn da bán thịt như vậy, tôi nói anh có bệnh không chứ, ông đây không muốn máu của loại phụ nữ đó, uống vào chỉ khiến người ta phát cáu!
A Bằng không để ý.
- Lại nói này, tôi thực sự rất nghi ngờ nha, lúc trước không phải là thằng nhóc anh tự mình bán vợ mình vào trong thanh lâu sao, anh hận đám đàn bà đó làm gì?
- Chẳng lẽ tôi còn phải hận chính mình? - A Bằng chỉ mặt của mình hỏi.
A Phong do dự một chút, gật đầu, nói:
- Cũng đúng, dĩ nhiên không thể hận chính mình.
- Đi, tôi hiểu anh rồi, nhưng mấy con mồi ngày mai, phải cho tôi chọn!
- Tôi muốn chọn mấy đứa nhỏ, máu của trẻ con, mới là thuần khiết nhất, không nhiều tạp chất như vậy.
A Bằng khép quyển sách lại, lắc đầu nói:
- Không được, động vào trẻ con trời cao giận dữ, anh muốn động vào cũng được, nhưng số lượng phải giảm bớt một nửa, nếu không tôi không đối phó được, anh biết hóa giải những nghiệt báo kia mệt đến thế nào không?
- Vậy để tôi suy nghĩ thêm một chút.
A Phong ngồi trở lại trên ghế sô pha.
Khom lưng.
Nhặt lại hai viên hình cầu mà mình vừa mới đá bay đụng phải vách tường sau đó bắn ngược lại kia, quăng đi bắt lại trong lòng bàn tay như trái banh lông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận