Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1356: Cạn ly! (1)

Trước tiên lái xe đến sân bay Phố Đông ở Thượng Hải, lại ngồi chuyến bay buổi sáng bay đến Giai Mộc Tư, sau khi xuống máy bay, người của công ty cho thuê xe đã đợi sẵn, dùng thẻ tín dụng trả tiền trước, trực tiếp đi xe hơn một tiếng, đi tới thị khu Hạc Cương.
Hôm nay, mọi người trong tiệm sách dự định nghỉ ngơi ở nơi này, đợi đến ngày mai sau đó mới vào núi, chui vào rừng già để tìm long mạch.
Lần này không ít người tới, động vật đi theo, cũng không ít, thuê tổng cộng năm gian phòng.
Châu Trạch và Oanh Oanh một căn phòng, tiểu Hầu Tử thì cùng một phòng với luật sư An, Hứa Thanh Lãng và Bạch Hồ chung một phòng.
Tạm thời thì lão Trương một mình một phòng, bởi vì hơi trễ một chút, đám ba người Lưu Sở Vũ Trịnh Cường Nguyệt Nha cũng sẽ chạy tới, bởi vì quyết định đi quá vội vàng, bọn họ không có thời gian tập trung tại Thông Thành, chỉ có thể từ khu vực của mỗi người tìm phương thức giao thông thuận tiện nhất nhanh chóng chạy tới, người trễ nhất, nhất định có thể có mặt trước bữa khuya tối nay.
Dù sao, mấy chuyện tìm kiếm như thế này, nhất định là càng nhiều người càng tốt.
Sau khi nghỉ ngơi ở khách sạn.
Bạch Hồ đi ra ngoài trước, nơi này là đông bắc, mặc dù không coi là trong rừng già, nhưng cũng coi là nửa địa bàn của cô ta rồi, thân là đại tiên năm xưa đi ra từ rừng già, lần này trở về, nhất định phải ra ngoài chào hỏi, tiểu yêu tiểu quỷ hoặc là những kẻ cùng là đại yêu gì đó ở khắp mọi nơi, tiếp theo cũng sẽ cho chút mặt mũi.
Không mong ước xa vời tới chuyện mong bọn họ giúp đỡ tìm kiếm long mạch, cho dù là bọn họ tình nguyện, ông chủ Châu cũng sẽ không để cho bọn họ tham gia, nhưng ít ra cũng tránh được bọn họ trì hoãn thời gian.
Hứa Thanh Lãng đi tới phòng của Châu Trạch.
Sau khi đi vào, phát hiện Oanh Oanh không có ở đây.
- Cô ấy đâu rồi?
- Nói là không dễ dàng mới được ra ngoài một chuyến, thuận tay mua mấy căn phòng.
- Ha ha, bây giờ nhà của cương thi quả thật càng ngày càng nhiều.
- Không còn cách nào, một bán yêu như anh, không phải cũng nhiều nhà ở như vậy sao?
- Tôi, bán yêu sao? - Hứa Thanh Lãng nhún vai một cái – Đây thật đúng là một cái tên rất mới lạ.
Thời đại này, thị trường quá lớn, con người cũng không đủ đảm đương hết, chỉ có thể dựa vào yêu ma quỷ quái đến giúp đỡ lăn lộn bất động sản một phen mới có thể duy trì dáng vẻ của một cuộc sống.
Rất nhiều thành phố bắt đầu cướp nhân tài, hạ thấp trình độ đăng ký hộ khẩu xuống để tìm kiếm và tiếp cận thị trường, người có tiền mua nhà thì đúng thật là nhân tài rồi.
Thật ra thì vẫn có thể phát triển cách tiếp cận độc đáo một chút, mở rộng sức mua của đoàn thể phi nhân loại một phen.
- Thật ra thì nhà ở ở nơi này cũng không được tính là tiện nghi, thông tin ở trên mạng thì chỉ là những căn phòng vị trí không an toàn mà thôi, chẳng qua là xào một trận như vậy, những người có bất động sản trong thành phố này, đoán chừng là muốn mắng người luôn đi, điều đó chẳng khác nào bất động sản của mình thoáng cái đã bị giảm giá.
- Được rồi, chúng ta không nói về vấn đề bất động sản nữa, nói một chút đi, chuyện liên quan tới long mạch đấy, có phương pháp tìm không?
Châu Trạch ngồi ở trên chiếc ghế sô pha nhỏ, trước mặt đặt một tách cà phê mà Oanh Oanh đã pha sẵn cho anh trước khi cô ấy ra ngoài.
- Vị ở bên trong cơ thể anh kia, không biết phương pháp sao?
- Anh ta sao, anh ta chỉ biết ăn mà thôi.
Trừ ăn ra, cái gì cũng không chịu làm.
- Xem thử phong thủy, ngược lại thì không thành vấn đề với tôi, nhưng tìm long mạch, đề bài này quá lớn rồi, tôi cũng không biết phải giải quyết như thế nào nữa, nói như vậy, lúc một vương triều khai quốc, ngược lại hình như sẽ có đại sư phong thủy xuất hiện, nhưng thông thường kết cục của bọn họ đều không quá tốt.
- Tôi chỉ có thể thông qua trận pháp đi cảm ứng vị trí đại khái một phen, kết hợp với một chút kinh nghiệm của Bạch Hồ, chắc chắn sẽ xác định được một khu vực gần chính xác.
- Nhưng anh biết đấy.
- Cho dù là chỉ cầm một cây kim đâm một chấm ở trên bản đồ này, đặt ở trong thực tế, cũng đã là một khu vực không nhỏ rồi, chung quy lại, đến cuối cùng vẫn phải dựa vào sức người từ từ tìm kiếm.
- Chuyện này phải nhanh hơn, tôi vừa gọi điện thoại cho tiệm thuốc, lão đạo vẫn còn chưa tỉnh lại.
- Tôi có chút thắc mắc, lão đạo cũng đã như vậy, trước khi các người đi ra ngoài, sao lại không giúp đỡ chăm sóc lão đạo một chút trước?
- Tình huống của ông ta không giống với tưởng tượng của anh, hiện tại mà xem, những phương pháp khác cũng không có tác dụng lớn, chỉ có khi tìm ra long mạch mới có hy vọng đột phá.
- Vậy được, lần này tôi trở về hoàn thành phần cuối cùng của trận pháp, tranh thủ làm xong trước 12h đêm, đợi sau khi cảm ứng được tọa độ đại khái, ngày mai chúng ta sẽ vào núi tìm kiếm thử.
- Cực khổ rồi.
- Lão Châu, anh nói lời này cũng quá khách khí rồi, đều là vì lão đạo không phải sao, dù sao mọi người cũng đã chung sống lâu như vậy rồi, tuy nói không hy vọng quá xa vời là có thể ở bên nhau dài lâu gì đó, nhưng ít ra cũng được tính là một người bạn.
- Không thể nào trơ mắt nhìn ông ta chết đi được.
- Ừm.

Không bận rộn giống như những người khác.
Lúc này luật sư An có chút rảnh rỗi.
Anh ta không thể không nghĩ tới chuyện để cho ông chủ đi tìm lão Hầu Tử trước, xem thử có thể tìm được người tới trợ giúp hay không.
Nhưng tất cả mọi chuyện vẫn phải là quan sát tình huống tiến triển của việc tìm kiếm long mạch mấy ngày sau ra sao, sự ưu ái này, dù sao thì dùng một lần cũng ít đi một lần, nếu như thật sự không tìm ra được manh mối gì, lại đi mời lão Hầu Tử ra tay là được rồi.
Về phần lão Hầu Tử có tiện hay không hoặc là có gì đó khó nói hay không, luật sư An không thể không nghĩ tới.
Dù sao một kẻ trâu bò như lão Hầu Tử lại đi trông chừng một cái ao cá cả ngày, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy có gì đó không đúng.
Nhưng.
Có thể sử dụng thì cứ sử dụng.
Quan tâm ông có vấn đề hay phiền phức gì đó hay không làm gì chứ.
Ông không nói.
Thì tôi cứ làm như không thấy không biết gì cả đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận