Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1778: Một người lang thang hai người lang thang ba người lang thang (Hạ) (1)

Oanh Oanh đã bắt đầu biến mất, Châu Trạch đi tới cửa tiệm sách, đẩy mở cửa tiệm sách, đi ra ngoài, quay lại, Doanh câu đã xuất hiện ở phía sau anh.
- Đi cùng tôi một lát. - Châu Trạch mở miệng nói.
Doanh câu tiếp tục không nói gì.
Lúc này, ông chủ Châu cũng cảm thấy thú vị, hiện tại biết bản thân là người cà lăm cho nên ngại nói chuyện sao?
Lúc trước sao lại không thấy anh xấu hổ hướng nội như vậy chứ?
Nhưng Châu Trạch vẫn sợ Doanh câu nghe không hiểu ý của mình, hơi cúi người xuống một chút, chỉ chỉ vào chân của Doanh câu:
- Dùng chân đi cùng tôi một lát.
Đi dạo cùng một ái đó, phải ở bên cạnh người đó, cùng bước từng bước từng bước một.
Mà không phải là sau khi tôi đi được năm mươi mét.
Bạn.
Biu!
Thoáng cái xuất hiện ở sau lưng hoặc là ở trước mặt tôi.
Như vậy không gọi là tản bộ, đó gọi là chăn thả.
Doanh câu tiếp tục yên lặng.
Châu Trạch thì đã quay đầu lại, nhìn về phía cửa của tiệm sách cũ.
Cô vọng thính chi, như thị ngã văn.
Hai tấm bảng hiệu không ngừng bị cọ rửa trong màn nước mưa.
Haizz.
Trước kia anh thật sự vẫn rất có tính nghệ thuật mà.
Bởi vì lúc đó vừa mới “phục sinh”, trong lòng luôn có một loại cảm giác người cô đơn lang thang biển trời đi.
Ông chủ Châu cất bước, tiếp tục tiến về phía trước.
Đã không phân biệt được rốt cuộc là thực tế hay là giả tưởng nữa, những thứ ở chung quanh, vốn dĩ đều giả đến rất giả, nhưng bây giờ, bởi vì sự ra tay của Doanh câu, thật thật giả giả, thật đúng là không thể phân biệt được nữa rồi.
Chỉ biết không được bao lâu sau khi đi, đường xi măng ở dưới chân, đã bắt đầu trở nên bùn lầy hơn, bốn phía, cũng bắt đầu có những cây hòe đang gắng sức vươn mình thành những dáng người quỷ dị.
Đáng tiếc trong đó không có loại trường hợp nhân viên bối cảnh chui vào bên trong cây đại thụ, nếu không, nói không chừng ông chủ Châu thật sự là phải khom lưng bày tỏ lòng cảm tạ đối với bọn họ một phen rồi, vất vả rồi.
Nhưng mà, những thứ bối cảnh này, đúng là vứt ánh mắt quyến rũ cho người mù xem mà.
Bầu không khí khủng bố đến đâu, bối cảnh có huyền ảo đến đâu đi nữa.
Đối với hai người đang đồng hành đi dạo này.
Đều không có ý nghĩa gì.
Có lẽ, trên thế gian này, với tuyệt đại đa số mọi người mà nói, hai người bọn họ, ngược lại mới là nhân vật khủng bố nhất trên cõi đời này đi.
Ít nhất, đám vong hồn ở trong địa ngục, nhất định nghĩ là như vậy.
- Tôi không nhớ tôi đã từng tới nơi này.
Châu Trạch mở miệng nói.
Doanh câu tiếp tục yên lặng.
Châu Trạch đưa tay vỗ vào sau lưng của Doanh câu một cái,
- Này, nói chuyện đi.
Doanh câu nghiêng đầu, nhìn về phía Châu Trạch, biểu cảm không kiên nhẫn, đã sớm viết rõ ràng ở trong mắt.
Phần lớn những người trong nhà có nuôi chó được thời gian dài đều sẽ có cảm giác tương tự.
Tao có thể không ngủ nướng mà dậy thật sớm dắt mày đi dạo, đã là sự nhường nhịn và yêu thương cực lớn với mày rồi.
Mày còn muốn làm gì nữa?
- Được rồi, được rồi.
Châu Trạch cũng từ bỏ ý nghĩ muốn để cho Doanh câu đi theo sau mình vừa đi vừa hút thuốc đánh rắm.
Thật ra thì, dựa vào việc thời gian không còn nhiều… trên thực tế, với điều kiện tiên quyết là có lẽ ngay cả “ngày” hôm nay cũng không thể trọn vẹn, muốn cho bản thân thêm chút hồi ức gì đó, thế nhưng nhìn thái độ của Thiết hàm hàm…
Có lẽ, đối với Thiết hàm hàm mà nói, chết, thì chết thôi chứ sao.
Nếu như trước khi chết nhất định phải có chút trữ tình, phải điểm xuyến chút tiết mục khiến người ta nổi da gà.
Doanh câu lựa chọn chết sớm hơn đi.
Mặt đất đầy bùn lầy lại từ từ biến trở về thành đường xi măng, chẳng qua là đường xi măng ở dưới chân này, so với tình trạng mặt đường trong thành phố thì có chênh lệch rất lớn, rõ ràng là gồ ghề hơn không ít.
Lại nhìn về phía trước.
Cũng không biết từ lúc nào.
Một bức tường cao.
Đã xuất hiện ở trước mặt của hai người.
Bức tường, rất cao, ngược lại cũng không phải là tường thành trong địa ngục gì đó, bởi vì bên trên còn có đèn pha, vị trí trên đầu bờ tường còn có bố trí loại dây thép gai hàng rào điện.
Mà có bố trí nhiều hơn nữa, ở trong địa ngục, cũng không dùng được.
- Không còn đường rồi. - Châu Trạch cảm khái.
Thật ra thì anh cũng không biết tiếp theo sẽ xuất hiện chuyện gì, vốn cũng chỉ vì ham vui cho nên mới tùy tiện đi dạo một chút mà thôi, sau đó, lại bởi vì Thiết hàm hàm cho thêm một cước, cảnh tượng tựa như mộng như ảo này, cuối cùng sẽ phát triển như thế nào, cũng sớm đã thoát khỏi sự kiểm soát của Châu Trạch rồi.
Doanh câu đi lên trước.
Nhấc chân lên.
Rất có khuynh hướng sẽ cho một cước trực tiếp đạp sập bức tường này.
Châu Trạch vội vươn tay, kéo Doanh câu lại, ngăn cản anh ấy làm như thế.
Giống như con nít đi công viên, luôn nghĩ muốn chơi thêm một lát nữa rồi trở về, khi trở về còn phải làm bài tập, còn phải đi học, còn phải lên lớp học thêm, rất không thú vị.
Có thể ở lại thêm một lúc, thì cứ ở thêm một lúc thôi.
Ngay sau đó.
Ở trong ánh nhìn của Doanh câu trong.
Châu Trạch bắt đầu… trèo tường.
Móng tay có thể khảm vào trong vách tường một cách rất dễ dàng, cộng thêm việc tố chất thân thể của anh đã sớm không nằm trong phạm vi tưởng tượng của người bình thường nữa, cho nên, việc trèo tường, so với Spider man còn dễ dàng hơn.
Bò một lúc.
Châu Trạch nhìn sang bên cạnh một chút, nhìn thấy Doanh câu.
Chẳng qua là.
Doanh câu không trèo tường giống như Châu Trạch, mà trực tiếp đi lên, thân thể hình thành một góc chín mươi độ so với vách tường, cứ vậy mà đi lên.
Chờ đến khi bò qua vách tường, sau đó nhảy vào, Châu Trạch mới biết được đây là nơi nào, đây là ngục giam.
Nhớ không lầm, chính là nhà tù Thông Thành, lúc trước lão Trương còn từng đưa anh tới nơi này.
Hiện tại, cách anh gần nhất, là một tòa kiến trúc một tầng diện tích không tính là nhỏ, hẳn là thư viện ở trong nhà tù.
- Này, thứ này rốt cuộc là tôi sắp xếp hay cũng là do anh sắp xếp đây?
Giải sầu một chút mà thôi, lại thả bản thân vào trong nhà tù, có cách giải sầu như vậy sao?
Doanh câu khẽ lắc đầu.
- Chính tôi tự sắp đặt sao? Là ngẫu nhiên đúng không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận