Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 769: Tìm tới cửa (2)

Hứa Thanh Lãng nghỉ chân thật lâu trước cửa hàng sầu riêng nướng than.
Nữ nhân viên cửa hàng nhìn đến mặt đỏ bừng.
Cuối cùng.
Người ta lại chủ động mời anh ăn một miếng sầu riêng.
Nhưng mà
Hứa Thanh Lãng vẫn không cách nào vượt qua được chướng ngại trong lòng mình, lắc đầu, rời đi.
Sầu riêng này, đối với người thích nó, đó là mĩ vị tuyệt đối, mà đối với người không thích nó, lại là hành hạ từ đầu đến cuối.
Nhất là sầu riêng nướng than này, quả nhiên làm cho người ta có cảm giác nhét một đống không thể nói ra vào trong lò vi ba làm nóng.
Đi dạo hơn nửa ngày, trời đã hoàn toàn tối đen, Hứa Thanh Lãng chuẩn bị trở về khách sạn.
Đi đến cửa khách sạn.
Anh lại dừng bước.
Ánh mắt liếc nhìn bốn phía, Hứa Thanh Lãng lại chọn lui về sau mấy bước, trong tay lấy ra một lá bùa.
- Thiên địa vô cực, huyền tâm chính pháp!
Dùng hai ngón tay cầm lá bùa lên giữa hai mắt.
Ánh mắt chăm chú nhìn.
Trong tầm mắt.
Xuất hiện từng dòng khí màu đen.
Bao phủ toàn bộ khách sạn này.
Hứa Thanh Lãng theo bản năng nghĩ đến ông chủ nhà mình đang “Ngộ đạo” trong đó.
Nhưng ngẫm lại dường như không giống.
Mặc dù ông chủ nhà mình là quỷ sai, nhưng rất ít khi dùng quỷ thuật, cơ bản lấy vận dụng sát khí làm chủ.
Quỷ khí nồng đậm như vậy.
Rất không có khả năng là do ông chủ nhà mình.
Lập tức.
Hứa Thanh Lãng móc điện thoại ra.
Gọi điện thoại sang.
- Số điện thoại ngài đang gọi không nằm trong khu vực phục vụ, xin gọi lại sau...
Rõ ràng trong tòa nhà trước mắt, lại nói không nằm trong khu vực phục vụ.
Hứa Thanh Lãng lại bấm số điện thoại của luật sư An, bên kia nhanh chóng nhận.
- Này, cùng nhau đi ăn khuya.
Luật sư An ở đầu điện thoại bên kia kêu lên, bởi vì cô em sinh viên đáng yêu kia mới vừa chủ động thêm số trên danh thiếp của mình vào wechat.
- Xảy ra chuyện rồi, về khách sạn đi.
- Được.
Cúp điện thoại.
Hứa Thanh Lãng không mạo muội xông vào, mà lui vào ngõ hẻm đối diện khách sạn, chờ luật sư An đến rồi lại tính.
Càng gặp phải tình huống bất ngờ, càng không thể tự loạn trận cước.
Hứa Thanh Lãng cũng không tin Châu Trạch và Oanh Oanh sẽ bị đánh bất ngờ mà mất mạng, bản thân ở bên ngoài xem tình huống tiếp ứng, giá trị sẽ lớn hơn một chút.
... ...
- Khụ khụ khụ... đây là đốt khói mù sao?
Châu Trạch ho khan tỉnh lại, nhìn ngoài cửa sổ, vẫn là đêm đen, mình vừa cảm giác chắc ngủ không lâu lắm.
- Ông chủ, anh tỉnh rồi?
- Sao lại sặc người vậy, có phải đun cạn cái gì rồi không.
Châu Trạch oán trách một tiếng.
Sau đó.
Cả người ngây ngốc ra đó.
Anh là quỷ sai.
Tuy rằng con đường anh đi hoàn toàn khác với các đồng nghiệp âm ty khác.
Nhưng cảm ứng quỷ khí là năng lực cơ bản nhất của mỗi quỷ sai, giống như đi hành hiệp trượng nghĩa lại không thể vào được cửa chính, vậy còn chơi cái rắm.
Quỷ khí nồng đậm như vậy.
Ôi trời ạ.
Châu Trạch lập tức nhớ tới ban ngày lúc trước khi mình đi ngủ, Mộc Điệp nói cái gì.
Má nó.
Mình không đen đủi như vậy đó chứ.
Khi ngủ hang quỷ đã bị mở ra rồi?
- Oanh Oanh, thông báo cho luật sư An, kêu bọn họ đừng đi dạo bên ngoài nữa, bây giờ chúng ta phải đi sân bay.
- A, nhưng mà bây giờ không có chuyến bay?
- Máy bay nào cất cánh trước thì lên cái đó, cho dù bay đến đâu cứ rời khỏi đây trước đã.
Cũng không thể cứ gặp chuyện gì lại để anh gánh lấy đi?
Anh cũng không phải chúa cứu thế.
Ai thích thì làm đi.
Châu Trạch rời giường, đi vào toilet chuẩn bị rửa mặt.
- Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa truyền đến.
Châu Trạch ngậm bàn chải đánh răng đi từ trong toilet ra.
Mở cửa.
Ngoài cửa.
Là một người đàn ông mặt đầy máu đang đứng.
Châu Trạch vừa liếc mắt đã thấy cái chốc đầu gồ ghề của đối phương!
Hòa thượng chốc đầu thấy Châu Trạch.
Hai tay chắp lại thành hình chữ thập.
Thật cung kính nói:
- A di đà Phật.
- Thật sự có duyên, có thể là nhân quả đã định, thí chủ lại đang ở Lệ Giang.
- Bần tăng đến đây.
- Là vì tiếp tục luận Phật với thí chủ.
- Kính xin thí chủ giống như ngày đó ở Từ Châu.
- Vui lòng chỉ giáo.
- Xin lỗi, ông tìm lộn người.
Nói xong.
“Cạch!”
Châu Trạch đóng luôn cửa phòng lại.
Ông chủ Châu không nói láo, cũng không lừa người ta.
Ông ta thật sự tìm lộn người.
Lần trước người tát ông ta là người kia, a không, lần trước người luận Phật với ông ta.
Thật sự không ở đây!
Tuy rằng mới vừa “Có duyên gặp một lần”.
Nhưng sau khi tỉnh ngủ bị bao phủ trong bầu không khí này với cảm giác vừa mở cửa đã nhìn thấy hòa thượng chốc đầu kia đã đủ để khiến Châu Trạch một lần nữa hiểu được hàm nghĩa trong câu nói “Kẻ sĩ cách xa ba hôm phải nhìn với cặp mắt khác xưa”.
Đồng thời.
Dưới đáy lòng.
Châu Trạch không khỏi lại một lần nữa oán hận tên ngu ngốc cứng đầu.
Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.
Đừng lừa anh đầu trọc!
Trước đó ở Từ Châu, sau khi tỉnh lại Châu Trạch đã cố ý sai người tìm kiếm thi thể của hòa thượng chốc đầu bên bờ sông nhưng không tìm được, chuyện này vẫn giống như cái gai trong lòng Châu Trạch.
Ông chủ Châu là một người không ăn cơm cũ, cũng không thích thù cách đêm, kẻ địch triệt để chết đi tan thành mây khói mới là kẻ địch đáng yêu nhất, cảm giác bị người dùng ánh mắt âm ngoan nhìn chằm chằm từ một nơi bí mật nào đó giống như một con rắn độc bất cứ lúc nào đều có thể đi lên cắn bạn một phát này, thật sự làm cho người ta rất không thoải mái.
Nhưng mà.
Nên tới vẫn phải tới.
Ra ngoài lăn lộn.
Chính là như vậy.
Lúc trước tên ngu ngốc cứng đầu không có tính toán gì với tên hòa thượng “Khôi hài” này.
Hiện giờ.
Người ta tìm tới cửa.
Quan trọng nhất là.
Tên ngu ngốc cứng đầu còn đang ngủ say, bây giờ gọi cũng không tỉnh lại.
Lúc trước anh còn giả vờ sảng khoái.
Một cái tát đánh bay người ta rồi lại ngồi lên Vương tọa chờ cõi Phật mở ra, ý đồ gặp Phật.
Hiện giờ.
Kết thúc cục diện rối rắm này còn cần mình đi thu dọn.
Cửa bị đóng lại đại khái mười giây.
Sau đó.
Cửa vẫn không mở ra.
Bởi vì trên cánh cửa.
Hòa thượng chốc đầu đã đi thẳng vào.
Trên người giống như bao trùm lấy bàn ủi điện vậy.
Trực tiếp tan cánh cửa ra thành hình người.
Ông ta đứng trong phòng.
Tiếp tục chắp hai tay thành hình chữ thập.
Giọng chân thành nói:
- Bần tăng đặc biệt đến lĩnh giáo, kính xin thí chủ tạo điều kiện.
Châu Trạch rất muốn tâm sự với đối phương, giao thiệp một chút.
Người ông muốn tìm, hiện giờ đang ngủ say, tôi cũng đang tìm cách nào để thức tỉnh anh ta, đã như vậy, chúng ta có nên hợp tác một chút cùng nghĩ biện pháp đánh thức anh ta rồi sau đó ông lại báo thù anh ta rồi không?
Bạn xem.
Như vậy có cảm giác thành tựu bao nhiêu!
Nhưng Châu Trạch lại vẫn chưa nói gì, dù sao, lỡ như người ta biết được Doanh Câu đã triệt để ngủ say rồi, sau đó có phải không hề kiêng nể gì nữa không?
- Không sao, bần tăng cũng rõ ràng, mỗi lần thí chủ gặp nạn hoặc thân sắp gặp nguy cơ, người này đều đi ra, anh ta cần một bậc thềm, bần tăng biết.
Hòa thượng chốc đầu tràn đầy tự tin lẩm bẩm.
Sau đó.
Giơ tay phải của mình lên.
Ông thật sự vô cùng đam mê động tác tát người này.
Giống như còn thông thấu hơn Phật hiệu vô thượng ngàn vạn Phật âm.
Vạn vật thế gian, rất nhiều phiền nhiễu, hồng trần cuồn cuộn.
Gì phải tìm?
Gì phải ngộ?
Gì phải lo?
Một cái tát ra sạch sẽ, mới tự tại nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận