Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1602: Sinh mệnh thăng hoa (2)

Rốt cuộc thì ông chủ Châu cũng hiểu rõ, giống như là một học sinh xuất sắc, đi theo ý tưởng của thầy giáo để giải quyết vấn đề, cuối cùng giải được một vấn đề khó khăn:
- Anh ta đã không đơn thuần chỉ là Giải Trãi nữa rồi, anh ta đã biến bản thân thành pháp luật sống, thành quy tắc sống.
- Cho nên, mới có chuyện anh ta tự sát trước đó, báo cho những phân thân có ý thức của bản thân biết trước, về chuyện bản thân phải chết.
- Căn bản là anh ta cũng không bị đoạt vị, thậm chí chỉ mong chờ bị đoạt vị, cho nên, vào trước khi tự sát, anh ta không hề diệt trừ đi những mối đe dọa sẽ cướp Vương tọa của mình giống như những vị Đế vương cổ đại khác.
- Anh ta đang mong chờ, mong mỏi bọn họ có thể nhanh chóng phân định ra thắng bại, để có một người có thể kế thừa bổn nguyên của anh ra.
- Bởi vì.
- Bất luận là ai thừa kế bổn nguyên của anh ta.
- Người kia.
- Đều sẽ trực tiếp bị xóa đi.
- Là một Giải Trãi mới sinh, nhưng thật ra là pháp, là quy tắc, thật ra thì, chính là như vậy!
Chẳng qua là đi qua một trình tự, một trình tự hình thức mang tên “tự sát” mà thôi.
Vừa tránh thoát được một kiếm của Hiên Viên kiếm một kiếm.
Vừa có thể bảo vệ được tính mạng của mình.
Có chết hay không.
Đổi ai đi lên.
Thì vẫn là anh ta!
Cho nên.
Mới vừa rồi, nếu như giết chết người phụ nữ kia.
Lão Trương sẽ tự động thừa kế bổn nguyên của Giải Trãi.
Đồng thời.
Lão Trương cũng sẽ không còn tồn tại nữa.
Giải Trãi.
Lại một lần nữa xuất hiện!
Châu Trạch thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Sau khi nghĩ thông suốt chuyện này.
Anh có chút hiếu kỳ địa nhìn về phía Doanh câu.
Hỏi:
- Hôm nay, sao anh lại nói nhiều như vậy?
Chuyện này không phù hợp với thiết lập con người nhất quán của anh nha.
Bên dưới tầng băng.
Xuất hiện hư ảnh của một chiếc bao kiếm.
Chân của Doanh câu đạp ở nơi đó.
Nhìn Châu Trạch.
Chậm rãi nói:
- Một kiếm này, sớm muộn gì cũng sẽ tới phiên tôi.
- Chờ đã, ý của anh là, anh cũng muốn đi con đường của Giải Trãi?
- Không phải chứ, Giải Trãi đã biến bản thân thành tinh thần pháp luật sống, ai kế thừa anh ta, thì người đó chính là Giải Trãi.
- Chúng ta đây thì có gì tốt mà thừa kế chứ?
Doanh câu trầm mặc.
Ông chủ Châu cũng trầm mặc.
Một lát sau.
Giọng nói của ông chủ Châu có chút yếu ớt mang theo sự thăm dò, nói:
- Mặn?
- … - Doanh câu.

Không khí, thoáng cái đã có chút lúng túng.
Vào lúc này, phảng phất như thể Châu Trạch cùng Doanh câu đều rơi vào một loại trạng thái cân nhắc.
Loại cân nhắc này.
Tương tự với việc tôi nhìn lại cuộc đời mình.
Rốt cuộc thì tôi đã làm được chuyện gì?
Mà đối với đại đa số mọi người mà nói, thông thường, cuối cùng thì loại cân nhắc này sẽ mang mới , là —— thương cảm.
Châu Trạch phá vỡ sự yên lặng.
Rất nghiêm túc mà nói:
- Tôi nghĩ thế này đi, người khác theo đuổi thứ gì thì cứ để cho bọn họ theo đuổi đi, không lý nào tôi ở đây bán bánh rán thì có nghĩa tôi học vấn thấp, đúng không?
Doanh câu không lên tiếng.
Nhưng vẻ mặt nghiêm túc.
Dường như đã hơi có chút buông lỏng.
- Miêu có miêu đạo, cẩu có cẩu đạo, mọi người đều có cách sống riêng của mình, chỉ cần bản thân vui vẻ là được rồi.
Ông chủ Châu tiếp tục “ừng ực ừng ực” mà cùng lúc rót canh gà cho bản thân và cho vị ở bên cạnh này.
Người lười biếng, ở trên phương diện canh gà, thường sẽ thiên phú kinh người, nếu không thì nhìn những người chung quanh đều đang cố gắng, nếu không có chút bản lĩnh nấu canh gà như vậy, thì sao bạn có thể tự thôi miên bản thân tiếp tục ăn no chờ chết được?
Châu Trạch hít sâu một hơi, nhìn Doanh câu, nói:
- Cho nên mới nói, thanh kiếm kia, chém đi chém lại, cuối cùng, vẫn sẽ chém tới chó của anh... trên đầu của anh?
- Sớm muộn thôi.
Châu Trạch mím môi một cái, được rồi, sớm muộn.
Hoàng Đế chết thì đã chết, nhưng tư tưởng cùng với giấc mơ của Hoàng Đế, thế nhưng vẫn còn tồn tại.
Người không có ở đây, nhưng quy tắc mà ngài ấy đã lập ra vẫn còn đó, lại không biết bởi vì nguyên nhân như thế nào, trải qua nhiều năm lắng đọng và lên men, cuối cùng lại trở thành một hệ thống.
Có chút giống với việc đã tăng thêm một tấm vá cho thế giới này, thậm chí là, tăng thêm một trình tự.
Buồn cười là, nếu như ban đầu ở địa ngục, Doanh câu không đi chém mười ngón tay kia xuống, không ngăn cản tiên trở về thời đại này, có lẽ khó đó quy tắc mà Hoàng Đế lưu lại thế giới này – khi đó vẫn còn chưa hoàn thiện – có lẽ đã vì vậy mà bị phá vỡ rồi.
Chính bởi vì sự ngăn cản của Doanh câu, cho nên mới khiến cho quy tắc của Hoàng Đế không ngừng trưởng thành, đến cuối cùng, thành hình thành công.
Mà Doanh câu, người trước kia từng kiên trì bảo vệ bản thân cũng coi là gián tiếp bảo vệ lý tưởng trước đó của Hoàng Đế, cuối cùng, đã bắt đầu bị quy tắc này nhắm đến rồi.
Suy luận, thật ra thì rất đơn giản.
Chẳng qua là.
Nghĩ tới nghĩ lui, tính tới tính lui, ông chủ Châu đột nhiên cảm thấy, cuộc đời này của Doanh câu, tổng thể mà nói, chia làm hai phần.
Nửa đời trước thì liều mạng tạo bẫy hố cho nửa đời sau của chính mình.
Nửa đời sau thì liều mạng muốn bò ra khỏi cái hố đó.
- Cái loại cách chơi kia của Vượng Tài mà nói, chúng ta không sao y bản chính được, đúng không?
Ông chủ Châu hỏi.
Thật ra thì anh cũng biết.
Đây là một câu nói nhảm.
Cái “tinh thần bàn luận pháp luật” kia của Vượng Tài, cấp độ cùng với bố cục đều quá cao cấp, bên cạnh anh, thật sự là hai Cá mặn một lớn một nhỏ, chẳng lẽ các người còn muốn đi khai mở ra tông phái Cá mặn nữa sao?
Nói tóm lại, nếu như so sánh thế giới này với một hoàn cảnh trong một trò chơi trực tuyến mà nói.
Như vậy, người chơi khai hoang vào thời kỳ đầu tiên nhất là Hoàng Đế, không chỉ đã đặt ra một quy tắc và tiêu chuẩn cơ bản cho những người chơi sau này.
Lại còn thăng chức lên thành bộ phận lập kế hoạch trò chơi rồi.
Mặc dù, số lượng nó đã bán hết, đã không còn nữa, nhưng anh ta vẫn thành công mở ra một trình tự mới một quy tắc mới cho toàn bộ trò chơi này.
Cái trình tự này, cần phải chờ đợi, cần phải trưởng thành, cần phải hoàn thiện, nhưng cũng may mắn, cuối cùng nó đã thành công.
Bạn cần đăng nhập để bình luận