Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1494: Lão đạo hấp hối (1)

Dùng cơ thể của ông chủ Châu, ở ngay trước mặt thủ hạ của ông chủ Châu, nếu không ngừng quở trách Châu Trạch rốt cuộc làm chó giữ cửa phải như thế nào, rồi lại mắng anh không biết tôn ti rồi vô pháp vô thiên không nói lý bao nhiêu.
Sau đó luật sư An và Phùng Tứ ở bên cạnh lại lần nữa giống như con gà mổ thóc liên tục gật đầu.
Đúng, đúng, đúng.
Ngài nói đúng!
Có chút giống như trâu bò nhà họ Lý chạy đến vườn nhà họ Tôn giẫm đạp hư hỏng hoa màu, sau đó bà thím nhà họ Tôn chạy đến nhà lão Lưu lôi kéo con dâu nhà lão Lưu điên cuồng quở trách người Lý gia không ra người biết bao nhiêu.
Doanh câu cũng không làm được loại chuyện kiểu này.
Chỉ là nhìn qua một cái, sau đó, Châu Trạch lại đứng thẳng người.
Ngay sau đó.
Cơ thể ông chủ Châu lại chao đảo một trận, phải dựa vào trên vách tường mới có thể đứng vững vàng được.
Phùng Tứ chỉ cảm thấy rốt cuộc luồng khí tức kinh khủng mới vừa rồi kia cũng đã biến mất, lúc này mới chậm rãi bò dậy khỏi mặt đất, đồng thời chú ý tới việc quần áo trên người mình cũng đã bị mồ hôi lạnh hoàn toàn thấm ướt rồi.
Nếu như trước đó khói nói đầu quân vào nơi này, chẳng qua là một sự lựa chọn có lợi ích lớn nhất mà thôi, như vậy, trải qua trận “đe dọa” mới vừa rồi, anh ta đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục.
Có lẽ.
Cũng chỉ có bản thân ông chủ Châu không biết.
Doanh câu.
Rốt cuộc thì sức uy hiếp của anh ấy đáng sợ như thế nào.
Giống như là lang vương ở trên thảo nguyên, anh ấy cao ngạo, anh ấy chỉ độc hành.
Nhưng chỉ cần đứng ở trên đỉnh núi, tru một tiếng.
Từ bốn phương tám hướng lập tức sẽ có một bầy thiểm cẩu chạy tới.
Trong đó, không ngoài dự liệu.
Sẽ có một kẻ tên là An thiểm cẩu.
Mà đứng ở bên cạnh An thiểm cẩu, hẳn là sẽ còn có một Phùng thiểm cẩu đứng đó.
Luật sư An đi tới chỗ chiếc tủ ở bên cạnh, lấy ra vài tờ khăn giấy, đi tới bên cạnh Phùng Tứ, đưa qua.
Phùng Tứ có chút ngượng ngùng đưa tay nhận lấy giấy mà lau, xoa xoa mồ hôi hột trên mặt.
Luật sư An có chút ngoài ý muốn nói:
- Tôi lấy giấy để cho anh lau thứ ở phía dưới mà.
Phùng Tứ sửng sốt một chút, sau phút kinh hãi, quả thật là suy nghĩ và phản ứng của con người quả sẽ hơi chậm lụt trì độn hơn một chút.
Luật sư An trừng mắt nhìn, ranh mãnh nói:
- Dọa đến tè ra rồi chứ gì?
Phùng Tứ: …
Luật sư An cũng coi như người từng trải, đưa tay vỗ bả vai của Phùng Tứ một cái, ngay sau đó, nhìn về phía ông chủ.
Hỏi:
- Ông chủ, có thể giải mở phong ấn này được không?
Châu Trạch lắc đầu một cái, nói:
- Giải mở thì có thể giải mở được, chẳng qua phong ấn này của Khánh, là lấy linh hồn của bản thân làm tâm trận để phong ấn, nếu cưỡng chế giải mở, chỉ có thể phá vỡ tâm trận, kết cục chính là…
Nói tới chỗ này.
Châu Trạch lấy ra một điếu thuốc, cũng không kiêng kỵ nơi này có phải đang ở trong phòng bệnh hay không, ngược lại những người nằm bên trong căn phòng bệnh này cũng không phải là người bình thường gì đó, châm điếu thuốc, nói:
- Chờ bọn họ tỉnh lại đi.
Không có lý nào người ta vất vả cực khổ bắt đồ giúp bạn, kết quả bạn lại trực tiếp giết người ta lấy đồ ra, huống chi, chuyện này cũng không phải là quá gấp.
Giai đoạn đầu mới vừa sử dụng phân bón, muốn thấy tác dụng còn phải tầm hai tháng nữa.
Đợi thêm một thời gian, đợi đến khi đám người Khánh tỉnh lại, đến lúc đó tất cả mọi chuyện đều có thể giải quyết được rồi.
Chẳng qua là, rốt cuộc thì cái bóng đen này có quan hệ gì với tiên hay không?
Ba đại lão của đội chấp pháp cùng nhau ra tay, thế mà cũng phải bỏ ra cái giá thảm trọng như vậy mới có thể phong ấn cái bóng đen kia lại, nếu như chuyện này xảy ra vào thời điểm khác, nếu như ông chủ Châu không mượn dùng sức mạnh của Doanh câu, đoán chừng thật đúng là không đối phó được với thứ đồ chơi này đi.
Hơn nữa.
Thứ đồ chơi này lén lén lút lút chạy đến cách vách tiệm sách là muốn làm gì?
Thử nghĩ một hồi, nếu như không phải là ba người nhóm Khánh ra tay, phong ấn nó lại, lỡ như nó thực sự trốn ở xó xỉnh âm u nào đó chờ thời cơ đánh lén, thì sẽ đáng sợ biết nhường nào chứ.
Còn có một điểm Châu Trạch cực kì không hiểu được.
Nếu như cái bóng đen bị phong ấn mà anh mới vừa nhìn thấy cũng là tiên mà nói.
Vậy sao dạo này đám người kia đều chạy tới Thông Thành tặng đầu người cho anh chứ?

- Hắt xì!
Lão đạo hắt hơi một cái, phủi tay một cái, tháo găng tay xuống.
Bước đầu tiên của công việc sửa nhà đã được hoàn thành, nhưng qua mấy ngày nữa vẫn phải tìm một đội xây dựng chuyên nghiệp tới thực hiện thêm một số công việc.
Lão Trương dựa lưng vào vách tường, hít thở từng hơi từng hơi.
Loại công việc thợ xây này, quả thật rất là mệt.
- Được rồi, làm việc lâu như vậy, chờ lát nữa lại để cho Hứa nương nương đãi chúng ta một bữa ăn khuya đi. - Lão đạo lau lau mồ hôi trên mặt nói.
- Bây giờ tay nghề làm bếp của Oanh Oanh cũng không tệ. - Lão Trương bổ sung nói.
- Được rồi, có thể có được lời khen ngợi của anh, nhất định cô ấy sẽ rất cao hứng, ha ha…
Vừa mới cười được hai tiếng.
Trong lỗ mũi của lão đạo bỗng nhiên có máu nhỏ giọt chảy ra.
Hơn nữa, không phải là một lỗ mũi đang chảy máu.
Mà là cả hai lỗ mũi đang đồng thời chảy máu.
Nếu như nói chỉ có một bên lỗ mũi đang chảy máu mà nói, khả năng rất lớn là màng trong lỗ mũi bị vỡ ra hoặc là có nguyên nhân ngoài ý muốn gì đó gây ra, nhưng loại tình huống hai bên lỗ mũi đầu chảy máu đồng loại như thế này, thông thường đều có ý nghĩa là vấn đề rất nghiêm trọng.
Lúc này, lão đạo chỉ cảm thấy ở dưới chân như nhũn ra một phen, chỉ chú ý nắm chặt lấy cái thang ở bên cạnh không để cho bản thân ngã xuống, nhưng lượng máu chảy ra từ mũi kia cũng không không có thời gian xử lý kịp thời, chỉ chốc lát sau, phần ngực của đạo bào cũng đã bị dính một mảng màu đỏ chói mắt.
- Ngửa đầu lên, ngửa đầu lên.
Lão Trương vừa mới chuẩn bị đến chỗ máy lọc nước ở sau quầy của tiệm thuốc để rót cốc nước, quay đầu nhìn lại thấy lão đạo lại như vậy, lập tức chạy một tay đỡ cánh tay của lão đạo, một tay tỏ ý lão đạo ngửa cổ về sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận