Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 679: Nghe lệnh! (2)

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Vô Tà
--------------------
Lúc này.
Cửa thư phòng được đẩy ra.
Bé trai đi đến.
Bóng lưng tịch liêu người tịch liêu.
Tắm trong ánh trăng.
- Cậu đi đâu vậy?
Châu Trạch hỏi.
- Đưa cô ấy về nhà.
- Còn chơi đùa với cô ấy đến bây giờ?
- Ở bên ngoài, thấy đèn phòng ngủ cô ấy tắt rồi, tôi mới trở về.
Nói xong.
Bé trai giơ tay.
Lấy ra một gói thuốc lá còn có một bật lửa từ trong túi vải nhỏ của mình.
Rút ra một điếu.
Ngậm vào miệng.
- Một mình tôi thong thả đi về.
Châu Trạch tiến lên trước.
Giơ tay cướp thuốc và bật lửa của cậu ta, gõ đầu cậu ta một cái.
- Nhóc con, học cái tốt gì không học lại đi học hút thuốc.
Nói xong.
“Tách!”
Bản thân đốt một điếu.
Mẹ nó.
Lại còn mua cửu ngũ chí tôn!
Phả ra một vòng khói.
Nhìn bé trai mang theo vầng hào quang của tình thánh u buồn.
Châu Trạch chỉ thẳng vào nhóc nói với lão đạo:
- Mang cậu ta đi, ngày mai cậu ta đi với ông, ông nghĩ kế, cậu ta đi theo ông.
Nói xong.
Châu Trạch căn dặn bé trai:
- Lần này, không cho giết người.
Bé trai hơi mờ mịt.
Không biết mình được sắp xếp đi làm cái gì.
Nhưng dường như không quan trọng.
Cuộc đời vốn thế.
Cần gì phải để ý chuyện khác.
Châu Trạch lại gõ cho cậu ta một thước.
- Đêm nay đoán chừng luật sư An không về.
- A, vậy tôi đi lên trước.
Bé trai kéo theo thân mình tịch liêu.
Từng bước một đi lên cầu thang.
- Ha ha, ông chủ, hiện giờ tôi coi như binh nhiều tướng mạnh, một chút việc nhỏ không cần ngài tự mình ra tay, cứ sai khiến một thuộc hạ là được rồi.
- Thật sự có cảm giác làm nhân vật phản diện.
Châu Trạch lườm lão đạo.
- Ông chủ, nếu không mấy ngày nữa tôi chế tạo một ít mảnh gỗ cho ngài, giống như thẻ gỗ dùng để truyền lệnh của huyện thái gia trong phim ấy.
- Về sau gặp chuyện gì.
- Ngài cứ rút thẳng một thẻ, ném về trước.
- Kêu một tiếng: Ai ai ai nghe lệnh!
- Ngẫm lại.
- Còn rất uy phong nha.
Nói xong.
Lão đạo còn làm một động tác “Ném mạnh”.
Thậm chí còn lồng tiếng vào:
- Chíu!
Châu Trạch dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn lão đạo.
Lão đạo ngượng ngùng cười cười.
- Ờ, bần đạo đi ngủ trước.
Lão đạo dẫn khỉ con đi lên phòng.
Hứa Thanh Lãng thu dọn xong bát đũa trong phòng cũng đi lên nghỉ ngơi.
Châu Trạch bưng ly rượu cocktail kia lên, uống một ngụm.
Lúc này.
Bạch Oanh Oanh đã đi tới.
Nói:
- Ông chủ, đã trải xong ga giường mới rồi.
Châu Trạch gật đầu..
Rồi sau đó nắm lấy “Không khí” trên quầy bar trống rỗng.
Ném về phía trước.
- Chíu!
Oanh Oanh ở bên cạnh nhìn xem.
Không biết có ý tứ gì.
Lại không dám theo thói quen khen ông chủ tuyệt quá.
Sợ càng xấu hổ.
Cho nên hỏi:
- Ông chủ, gì vậy?
Châu Trạch cười cười, lập tức nghiêm túc khẽ quát một tiếng.
Cố ý nói đùa ở trước mặt Oanh Oanh:
- Thái Sơn phủ quân.
- Nghe lệnh!!!!
Không có thẻ truyền lệnh, cũng không có thân phận lệnh bài gì, vừa sáng sớm, bé trai đã bị lão đạo gọi dậy, lái xe tới một trấn nhỏ tên Quan Âm Sơn phía dưới Thông Thành.
Ngoài xe.
Là cửa lớn, được cải tạo từ ký túc xá cũ kỹ của nhà máy, thay một tấm bảng, trên đó viết: "Căn cứ nghiên cứu giáo dục quốc học Trương Thị".
Hai bên trái phải.
Là một đôi câu đối:
Vế trên: Vạn quyển cổ kim tiêu vĩnh nhật
Vế dưới: Nhất song hôn hiểu tống lưu niên
Một nơi rất cũ nát, nhưng được chỉnh sửa trang hoàng một chút, có phần giống với hoa khôi trong đám gái mại dâm.
Ha ha.
Chỉ là cho dù bọn chúng có học đòi văn vẻ cỡ nào, vẫn không thể thoát được bầu không khí bắt chước nửa mùa.
Hiện tại còn sớm.
Lão đạo đi mua một ít bánh bao sữa đậu nành, ngồi trong xe tự nhiên ăn.
Bé trai không cần ăn, cậu ta chỉ mở cửa sổ xe, rất bình tĩnh nói:
- Hôm qua ông quá phận.
- Gì? Tự dưng nói chuyện này với tôi làm gì.
Lão đạo uống một hớp sữa đậu nành, làm bộ nghe không hiểu.
- Ông chủ không muốn lo chuyện bao đồng.
- Đây không phải việc vớ vẩn, là việc quan trọng dính tới mạng người.
- Đây là việc vớ vẩn. - Bé trai rất nghiêm túc nói.
Lão đạo lắc đầu, suy nghĩ một chút, sau đó cười cười, nói:
- Như vậy tôi nói cho cậu, bần đạo sống được nhiều tuổi như vậy, đã ăn... ...
Lão đạo bị nghẹn.
Bởi vì bỗng nhiên lão nghĩ đến.
Bé trai trước mắt này.
Có tuổi tác lớn hơn mình rất nhiều!
Bản thân mình lại cậy già lên mặt trước mặt cậu ta?
Bé trai lơ đễnh.
Lão đạo cắn môi, tiếp tục nói:
- Bần đạo có thể sống tới tuổi này cũng không dễ dàng.
Bé trai gật đầu.
Căn cứ theo hiểu biết của cậu bé về quá khứ của lão đạo.
Quả thật có thể hiểu rõ.
- Tích đức làm việc thiện cũng không phải chỉ là nói suông, cậu cho rằng phải dựa vào cái này?
Nói xong.
Lại lấy một chồng bùa chú ra lắc lắc…
- Cái đồ chơi nhỏ này hữu dụng, nhưng không thể đủ dùng, lần này ông chủ mới trở về từ địa ngục, lại giết nhiều quỷ sai trong hộp đêm ở Thượng Hải như vậy, chậc chậc.
- Nói thẳng đi.
- Ừm, nói thẳng, tôi ấy à, đã cảm thấy trong lòng hơi không nỡ.
- Ha ha.
- Cậu không tin đúng không?
Bé trai im lặng không nói.
- Tính toán một chút, coi như bần đạo lại nổi chứng thánh mẫu thì đã sao? Ông chủ không phải cũng vậy sao? Muốn ung dung qua ngày, nhưng bị tôi nói vài lời, không phải cuối cùng vẫn là phái cậu ra sao?
Bé trai mở cửa xe ra, xuống xe.
Lão đạo cũng bận rộn đuổi theo, cùng xuống xe, dặn dò:
- Ông chủ đã nói, không cho phép giết người.
Lời dặn dò này.
Nhất định phải lặp lại một chút.
Lão đạo thật sự lo lắng sau khi bé trai tiến vào.
Lớp huấn luyện này sẽ trực tiếp máu chảy thành sông.
Bé trai gật đầu, xoay người, đi về phía tường vây.
- Nếu gặp phải người mà cậu không ưa, không thể đánh chết nhưng đánh tàn phế vẫn có thể.
Lão đạo bỏ thêm một câu.
Bé trai lắc đầu.
Không thể hiểu được.
Cảm quan thiện ác của cậu bé.
Chắc chắn là không giống lão đạo.
- Vậy cậu thử lấy thị giác của tôi thay thế xem?
Lão đạo đề nghị.
- Cùng đi chứ?
Bé trai nói.
- Không được không được, tôi không đi tôi không đi.
Lão đạo khoát khoát tay.
Không dám đi.
Bé trai không nói gì nữa.
Đi qua.
Nhảy lên.
Nhảy vọt qua tường vây.
Sau đó mất hút.
Lão đạo ngồi trở lại trong xe.
Cầm chiếc bánh bao đã hơi nguội lạnh lên, tiếp tục gặm.
Gặm vài miệng.
Cuối cùng mũi có chút chua.
- Mẹ trứng.
- Trở về không nhịn được mà chơi trò chơi.
- Cha mẹ thẳng thừng muốn nhốt cậu trong trại cải tạo.
- Cậu trực tiếp uống thuốc ngủ tự sát.
- Nhóc con.
- Sao phải khổ như thế chứ?
Nói xong.
Lão đạo lại tiếp tục gặm bánh bao cứng.
Nhấm nuốt rất dùng sức.
... ...
- Cha mẹ gọi.
- Mau chóng đáp lại, chớ trì hoãn.
- Cha mẹ yêu cầu, đi chớ làm biếng.
- Cha mẹ dạy, cung kính nghe.
- Cha mẹ trách, nhu thuận thừa nhận... ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận