Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 327: Y náo

- Làm kiểm tra toàn thân, những nơi có thể kiểm tra thì cứ kiểm tra một lần. Sau đó đưa kết quả kiểm tra cho anh. - Châu Trạch nói.
- Được. - Bác sĩ Lâm lên tiếng: - Yên tâm đi, có vấn đề gì anh sẽ được biết ngay lập tức. Anh muốn uống ly trà không?
- Được.
Hai người cùng đi vào phòng làm việc của bác sĩ Lâm. Đây hẳn là nơi cô nghỉ ngơi, được bày biện rất đơn giản, nhưng rất phù hợp với tính cách lanh lẹ của cô ấy.
Bác sĩ Lâm đích thân pha trà, bưng tới.
- Lần trước em nói sẽ mau chóng đưa đơn xin ly hôn tới cho anh. - Châu Trạch nói.
- Ừm.
- Anh chưa lấy được.
- Em không chuyển phát nhanh.
Châu Trạch gật đầu, ngồi trên ghế salon đối diện bàn làm việc.
- Thế nào, anh có hứng thú tới đây làm lại nghề cũ không? - Bác sĩ Lâm chỉ vào nơi này, nói.
Bệnh viện này.
Đều là của cô ấy.
- Đúng là có sức hấp dẫn rất mạnh. - Châu Trạch uống hai hớp trà: - Nhưng anh lười biếng quen rồi, sợ rằng không thể sống theo thói quen trước đây được nữa.
- Không sao, lúc anh thích tới thì lại tới, lúc anh không thích thì đừng đi làm.
Châu Trạch liếm môi một cái.
Hơi động tâm nha.
Ở bệnh viện này, bản thân mình sẽ không gặp phải những người đố kị hiền tài, cũng không gặp phải những người đồng nghiệp ngáng chân mình, lại càng không có người cạnh tranh chửi bới sau lưng mình.
Mình có thể hưởng thụ tự do, có thể thoả thích thi triển năng lực của mình.
Dù sao.
Viện trưởng cũng là vợ của mình.
Nhưng Châu Trạch vẫn không trực tiếp đồng ý. Thành thật mà nói, anh luyến tiếc phòng sách, luyến tiếc cảm giác và bầu không khí phòng sách mang tới cho anh… Anh cũng luyến tiếc Oanh Oanh.
Chẳng lẽ lại để Oanh Oanh đi thi lấy chứng nhận y tá, sau đó theo nghiệp bác sĩ với mình?
Đương nhiên, loại lý do như thế anh không thể nói với người phụ nữ trước mắt được, chút lý trí này Châu lưu manh vẫn phải có.
- Thật ra là anh không thích hợp đúng không?
Châu Trạch chỉ chỉ bản thân mình.
Đời trước, chính anh là bác sĩ khoa ngoại trẻ tuổi nhất cũng ưu tú nhất Thông Thành. Nhưng đời này, thân phận của Từ Nhạc là cái quỷ gì? Anh ta mà cầm đao giải phẫu, có thể sẽ gặp phải rất nhiều phiền phức.
- Ha ha, nếu như anh nguyện ý, gần đây em đang có ý đầu tư một số hiệu thuốc. Em đang định mở một tiệm bán thuốc sát vách phòng sách của anh. Đến lúc đó, anh có thể khơi thông hiệu thuốc và phòng sách. Khi anh không có chuyện gì làm, cũng có thể qua đó ngồi.
- Trước kia, một vài hiệu thuốc thường có bác sĩ ngồi trong, khám một vài bệnh lặt vặt sau đó kê đơn thuốc, kể ra cũng không phải vấn đề lớn gì. Còn nữa, em tin tưởng trình độ của anh, đương nhiên sẽ không đập phá bảng hiệu của em.
Châu Trạch tiếp tục uống trà, không muốn thảo luận mấy vấn đề này nữa. Anh sợ bản thân mình không khống chế nổi.
- Bác sĩ Lâm, khám gấp!
Lúc này, một hộ sĩ chạy tới hô lên.
Bác sĩ Lâm lập tức đứng dậy, đi ra khỏi phòng làm việc.
Châu Trạch đặt ly trà xuống, cũng chậm rãi đi ra, vừa vặn nhìn thấy Bạch Oanh Oanh vừa tìm thấy nơi này.
- Ông chủ, ta cảm giác cô ấy đã thay đổi rất nhiều.
Oanh Oanh nói.
- Mới vừa rồi cô làm gì vậy?
- Ông chủ, trước đây cô ấy không nói ra mấy lời giàu kinh nghiệm như vậy.
Oanh Oanh không trả lời, có ý muốn qua loa.
- Con người, cuối cùng cũng sẽ thay đổi. - Châu Trạch nói.
- Ông chủ còn thích cô ấy không? - Oanh Oanh hỏi.
Oanh Oanh rất muốn nói mình mệt mỏi quá.
Đánh xong một người đàn ông.
Lại tới một cô bé.
Kết quả vừa qua đây, bỗng nhiên lại gặp phải nguyên phối!
Được xem là tiểu nha hoàn nghịch tập, đối với cô ấy, độ khó của màn cung đấu này thật quá lớn!
- Tôi và cô ấy không có gì cả. Hơn nữa, thân phận của tôi cũng không thể dây dưa với cô ấy nhiều hơn, sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt với cô ấy.
- Không có gì là thế nào? Chính là quan hệ chỉ nghểnh cổ tiến vào, sau đó dẫn tới xung đột sinh nhiệt, cuối cùng súng bắn ra nước sao?
- Đầu óc cô đang chứa cái quái gì vậy.
Châu Trạch đưa tay gõ đầu Oanh Oanh một cái.
- Nhưng ngày xưa phu nhân với vị thư sinh kia cũng đâu có gì đâu, vì sao bọn họ vẫn ở cùng nhau đến chết cũng không đổi?
- Giữa đàn ông và phụ nữ không chỉ có loại quan hệ đó, còn có tinh thần cùng vui vẻ... ...
Bỗng nhiên Châu Trạch dừng nói chuyện.
Chờ chút.
Chờ chút.
Trước đây Bạch phu nhân và vị thư sinh kia còn chưa ấy ấy?
Đây chẳng phải nói cỗ thân thể này của Oanh Oanh.
Cô ấy vẫn là…?
- Oanh Oanh à, có phải cô vẫn là... ...
Châu Trạch còn chưa kịp hỏi chuyện anh muốn hỏi.
Bên phía phòng cấp cứu đã truyền đến tiếng rối loạn tưng bừng.
Xảy ra vấn đề sao?
Châu Trạch lập tức đi tới, đây là một loại bản năng nghề nghiệp, thậm chí có thể nói là phản xạ có điều kiện. Hơn nữa, nơi này còn đang là bệnh viện, rất dễ khiến Châu Trạch không để ý tới sự thật bản thân đã không phải Châu Trạch của đời trước nữa.
Đẩy cửa phòng cấp cứu ra, Châu Trạch nhìn thấy một ông lão đang nằm trên giường, dụng cụ hiển thị chung quanh cho thấy ông lão này sắp mất đi sinh mệnh.
- Sạc pin, tránh ra.
Bác sĩ Lâm đang chuẩn bị điện giật.
Nhưng sau một lần điện giật, ông lão vẫn không có phản ứng.
- Anh là ai? Anh không thể ở đây. - Một hộ sĩ nhìn thấy Châu Trạch.
- Để anh ta ở đây đi. - Bác sĩ Lâm nói.
Cô là viện trưởng, đương nhiên không ai dám phản bác lời cô.
Châu Trạch đi tới bên cạnh bác sĩ Lâm.
- Giúp em.
Bác sĩ Lâm nói với Châu Trạch.
- Bệnh tim đột phát? - Châu Trạch hỏi.
- Đúng vậy.
- Em tiếp tục làm, chú ý tần suất. - Châu Trạch không tự ý nhúng tay cứu giúp. Thứ nhất là vì hiện tại bác sĩ Lâm đã làm rất khá, anh tham dự hay không tham dự, thật ra cũng không có gì khác nhau cả.
Loại bệnh đột nhiên bộc phát này tỉ lệ dẫn tới tử vong rất cao, hơn nữa tuổi tác của người bệnh lại lớn như vậy, thật ra đối với phần lớn bác sĩ cấp cứu, có thể cứu mệnh của người bệnh về hay không, chỉ có thể cố hết sức, nghe ý trời.
Công việc cấp cứu vẫn đang tiếp tục.
Nhưng hiệu quả rất kém.
Châu Trạch hít sâu một hơi.
Lúc này.
Anh nhìn thấy có một hào quang màu xám đang từ từ bay lên, rời khỏi người ông lão.
Ngay cả linh hồn cũng đã rời khỏi xác rồi.
Hết thuốc chữa sao?
Trước đây, khi Châu Trạch còn làm bác sĩ, anh không có "ngón tay vàng" này. Hiện tại, anh có thể nhìn thấy vong hồn, cho nên trên cơ bản anh cũng rõ ràng, một khi linh hồn rời khỏi cơ thể, đồng nghĩa với công việc cấp cứu đã thất bại.
Nhìn bác sĩ Lâm còn đang bận bịu cấp cứu không buông tha, nhìn nhiều nhân viên y tế như đang nghiêm túc tiến hành cấp cứu chung quanh.
Châu Trạch mím môi, đưa tay muốn nắm lấy linh hồn này.
Giống như trước đây khi bản thân mình cứu tiểu loli bị tai nạn giao thông, bắt linh hồn ông lão tới, nhét lại trở về.
Cho dù bản thân mình sẽ phải thừa nhận phản phệ, sẽ rất thống khổ, nhưng nếu muốn mình ngồi đây nhìn bệnh nhân chết đi như vậy, thực làm khó anh quá.
Hơn nữa anh còn đang ở trong phòng cấp cứu.
Đặc biệt là những người nơi này còn đang mặc áo blu trắng.
Châu Trạch lúc trước đã từng trải qua những pha cấp cứu thất bại. Loại tuyệt vọng này, cho dù là thâm niên bác sĩ, ít nhất cũng phải một tuần mới có thể thoát khỏi được.
Mình bỏ ra tất cả, dốc hết toàn lực, nhưng vẫn không thể giữ lại tánh mạng của bệnh nhân. Loại cảm giác thất bại này thực sự không phải người bình thường có thể thừa nhận.
Bàn tay Châu Trạch vừa đụng vào ông lão.
Linh hồn của ông lão lại bắt đầu vặn vẹo.
Nếu như nói trước đây, khi Châu Trạch túm lấy linh hồn của tiểu loli như bắt được một tấm ván, như vậy hiện tại khi anh túm lấy linh hồn của ông lão này, lại như nắm một bãi bùn nhão.
Tuổi thọ hết rồi sao?
Châu Trạch khẽ nhíu mày.
Anh không cam lòng tiếp tục dùng tay cầm lấy.
Trong phòng cấp cứu xuất hiện một màn rất lúng túng.
Tất cả mọi người đang dốc hết toàn lực cấp cứu.
Người đàn ông được viện trưởng đặc biệt đặc cách đưa vào này.
Ở chỗ này.
Khiêu vũ?
Chẳng lẽ viện trưởng mời khiêu đại thần tới?
Chúng ta là người làm trong giới y học.
Cứu trị bệnh nhân sao có thể dùng loại phương pháp này!
Nhưng mọi người ngại thân phận viện trưởng. Còn nữa, trước đây, biểu hiện dày công tu dưỡng và trình độ trên phương diện y học của Lâm Vãn Thu khiến mọi người không thể nào tin được, bác sĩ Lâm lại có thể mời một khiêu đại thần tới hỗ trợ trị bệnh cứu người.
Cho nên.
Bầu không khí trong phòng cấp cứu cứ lúng túng một chút như vậy.
Mãi cho đến khi.
Châu Trạch thật sự không còn biện pháp nào nữa.
Bởi vì anh nhìn thấy linh hồn của ông lão đang không ngừng vặn vẹo và thống khổ trong tay anh.
Thậm chí ông ấy còn đang khẩn cầu bản thân mình bỏ qua cho ông ấy.
Ông ấy quá thống khổ.
Ông ấy tình nguyện an tường rời khỏi, xuống địa ngục luân hồi, cũng không muốn tiếp tục chịu cực khổ như vậy nữa.
Châu Trạch để tay xuống, có chút suy sụp.
Người tuổi thọ đã cạn, anh có muốn kéo cũng không thể kéo lại được.
Thật ra, trước đây Châu Trạch đã thử dùng loại phương pháp này cứu người, chỉ có điều sau khi cứu người bản thân mình sẽ phải gánh chịu phản phệ nhất định, sẽ rất thống khổ. Nhưng lại không tạo thành thương tổn quá lớn với anh, không đến mức thương cân động cốt.
Có đôi khi Châu Trạch cũng đang suy nghĩ, rõ ràng bản thân mình có thể biến một người chết thành một người sống, vì sao chỉ phải trả giá nho nhỏ như vậy?
Sau lại.
Châu Trạch đã suy nghĩ rõ ràng.
Cũng giống như hai bệnh nhân cùng bị một chứng bệnh, cùng một loại triệu chứng.
Nhưng một người trị liệu ở bệnh viện tốt nhất nước Mỹ, anh ta sống lại.
Một ở chỉ được truyền nước cố chịu đựng trong một làng mạc nhỏ, anh ta đã chết.
Dụng cụ chữa bệnh có thể khiến một người sống lại, nhưng cũng có thể khiến một người khác chết đi, đây có thể nói là thay đổi số mạng không?
Quỷ sai dùng năng lực đặc thù của bản thân mình nhét vong hồn trở lại trong cơ thể, tăng xác suất cấp cứu thành công, thật ra chuyện này cũng tương đối giống với việc dùng thiết bị chữa bệnh càng cao cấp hơn để trị liệu.
Đương nhiên, quỷ sai có tính đặc thù của quỷ sai, gặp phải chút phản phệ cũng là bình thường.
Nhưng đối với những người tuổi thọ đã hết, thật sự không đủ sức xoay chuyển đất trời, ngay cả quỷ sai cũng không có biện pháp nào khác.
Cấp cứu thất bại.
Tất cả mọi người trong phòng cấp cứu đều lộ ra vẻ mặt thất vọng.
- Báo tin cho người nhà bệnh nhân đi, tôi sẽ chuẩn bị các loại báo cáo cấp cứu.
Lâm Vãn Thu phân phó một câu.
- Vâng.
Ngay sau đó, Lâm Vãn Thu nhìn về phía Châu Trạch: - Xin lỗi.
Tiếng xin lỗi này là vì chuyện này ảnh hưởng tới tâm tình của Châu Trạch.
- Khách khí.
Anh cũng đã thấy rất nhiều.
Châu Trạch và Lâm Vãn Thu cùng đi ra khỏi phòng cấp cứu.
Sau khi ra ngoài anh phát hiện, bên ngoài đã có một đám người tụ họp.
Một bà cụ tóc bạc chống gậy đứng ở phía trước nhất. Vóc người bà ấy thấp bé, nhưng trang phục, khí chất lại không tầm thường. Đứng sau lưng bà ấy là một số người già cùng một số người trẻ tuổi, khoảng chừng hơn năm mươi người.
Ánh mắt Châu Trạch ngưng lại.
Bác sĩ Lâm cũng hít sâu một hơi.
Đối với loại tràng diện này, bác sĩ thực sự không xa lạ gì.
Đối phương cũng đều là người nhà.
Lúc này, sắc mặt đám người nhà rất ngưng trọng, mang theo bi thương, không ít người còn nắm chặt nắm tay.
Châu Trạch tiến về phía trước một bước, chắn Lâm Vãn Thu sau lưng mình.
Bà cụ nghẹn ngào một chút, hỏi:
- Lão già vẫn đi, đúng không?
- Xin lỗi, chúng tôi đã tận lực. - Bác sĩ Lâm đứng sau lưng Châu Trạch trả lời.
Bà cụ gật đầu.
- Vẫn đi...
Sau đó.
Bà già tiến về phía trước một bước.
Cúi người chào các bác sĩ, y tá vừa đi ra khỏi phòng cấp cứu:
- Cám ơn mọi người đã cứu giúp. Chúng tôi đã tạo thêm phiền toái cho mọi người, mọi người khổ cực rồi.
Sau lưng bà cụ, thế hệ con cháu cũng cùng nhau khom lưng cúi người.
Hướng về phía toàn bộ bác sĩ, y tá, trầm giọng nói:
- Mọi người khổ cực rồi, xin cảm ơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận