Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1773: Đường về của Thái Sơn (2)

- Ông muốn ngăn cản tôi sao?
Cô gái hỏi lão đạo.
Lão đạo lắc đầu một cái, nói:
- Tôi và anh ta, ân và nợ đã sạch.
Nói bóng gió, là ông ta sẽ không nhúng tay vào.
- Được.
Cô gái tiếp tục che dù đi về phía trước.
Lão đạo thì dựa lưng vào một cây cột điện mà ngồi xuống, ngược lại thì trên người sớm đã ướt sũng rồi, cũng không có gì không thể buông bỏ được nữa.
Chờ đến khi bóng lưng của cô gái, cũng đã biến mất ở trong màn mưa ở trước mắt.
Lão đạo lại “phốc” một tiếng bật cười.
- Đều cho là, bản thân rất thông minh sao.
Cảm thán xong.
Lão đạo ngẩng đầu lên.
Ánh sáng đèn đường, có chút chói mắt, mà trận mưa lớn ở chung quanh, đang khiến cho ánh sáng đèn đường ở đây có chút khúc xạ, tạo nên một hiệu quả giống như là quầng trăng.
Trong mảnh sương mù ở nơi này.
Lão đạo dường như được gặp rất nhiều người, nhưng ông ta cũng không để cho đầu óc của mình dừng lại ở nơi này.
Đưa tay, vỗ cái cằm của mình một cái, sau đó chống đất, lại đứng lên một lần nữa.
Ông ta bắt đầu trở về.
Con đường này.
Có người đang tiến về phía trước.
Mà ông ta.
Đang đi ngược lại với bọn họ.
Người sống tiến về phía trước, người mất lui về phía sau.
Cũng may, đi lâu như vậy, tiệm sách, rốt cuộc cũng ở ngay trước mắt rồi.
Cách cửa thủy tinh, luật sư An đã nhìn thấy lão đạo đang dầm mưa ở bên ngoài, anh ta lập tức che dù xông ra, che mưa giúp cho lão đạo.
Cả chiếc dù đều che ở trên người lão đạo, áo sơ mi trên người luật sư An, đã sớm ướt đẫm.
Lão đạo không vội đi vào cửa, mà nhìn về phía luật sư An, hỏi:
- Trước đây anh đã từng che dù cho lão gia tử nhà anh chưa?
- Chưa từng có. – Luật sư An lại lộ ra vẻ rất thành thực.
Đời trước anh ta chính là con nhà giàu Quảng Châu, cả ngày bận bịu vui đùa chơi bời, chỉ say mê vàng son, thẳng cho đến sau khi cha anh ta qua đời, gia đạo sa sút, mới hiểu được đạo lý nhân sinh.
Nhưng đúng thật là con muốn báo đáp công ơn cha mẹ nhưng không được nữa.
Lão đạo gật đầu một cái.
Luật sư An lại nói bổ sung:
- Đây không phải là vì kiếm miếng cơm sao.
Nịnh hót là vì kiếm cơm, dù sao, trên cái thế giới này, đoán chừng cũng không có ai trời sinh rẻ mạt từ trong xương, thích nịnh nọt cả.
Ánh mắt lão đạo quét về phía mọi người trong tiệm sách, cuối cùng, lại rơi lên trên mặt của luật sư An.
Tay của anh ta, đặt ở trên bả vai của luật sư An, vỗ một cái.
Luật sư An chỉ cảm thấy xương cốt của mình đều mềm nhũn đi vài phần.
Ngay sau đó.
Lão đạo lại quay đầu lại, nhìn về phía màn mưa tối đen ở sau lưng.
Nói:
- Ông chủ của các người, đi về hướng đó rồi
- Vâng.
Lão đạo đưa tay, sờ lên mặt của mình một cái, sau đó, rốt cuộc cũng đẩy mở cửa, đi vào.
Mọi người trong tiệm sách, ngoại trừ Oanh Oanh ra – cô ấy đã đi cùng ông chủ, những người còn lại đều đang ở nơi này.
Sau khi lão đạo đi vào, một cách tự nhiên, ánh mắt của mọi người đều di chuyển theo lão đạo.
Lão đạo không để ý đến chuyện trên người mình sớm đã ướt đẫm, dĩ nhiên, nhân viên của tiệm sách cũng sẽ không để ý đến việc ông ta làm bẩn sàn nhà, để mặc lão đạo cứ vậy mà kéo để lại từng vũng nước đọng ở trên sàn nhà, đi tới trước bức họa kia.
Hai tay của lão đạo, vuốt ve bức họa.
Môi, hơi nứt nẻ một chút.
Khi Địa Tạng lên trời, đã cho ông ta một dao.
Cô gái lúc này, cũng cho ông ta một dao.
Hiên Viên kiếm, thật ra thì cũng đã cho ông ta một nhát.
Nhưng…
- Tôi chưa chết!
Lão đạo bỗng nhiên phát ra một tiếng vang vọng!
Một tiếng này.
Chấn động đến mức khiến cho sắc mặt của mọi người trong tiệm sách đều tái nhợt, khí tràng của Phủ Quân, cho dù là đối với bọn họ mà nói, cũng là áp lực không thể chống đỡ được, mặc dù Phủ Quân cũng không ra sức nhằm vào bọn họ.
Ngay sau đó.
Lão đạo phát ra một tiếng thở dài.
Phảng phất như vẻ hùng tráng khi trước, chẳng qua là đang trút bỏ chút không cam lòng sau cùng, giống như là… hồi quang phản chiếu.
- Haizz.
- Tao chỉ là…
- Nhớ tụi mày rồi…

Luật sư An đi tới bên cạnh lão đạo, thành thật mà nói, với loại tình huống như thế này, cho dù là luật sư An – người giỏi trong việc không có điều kiện nịnh bợ cũng có thể sáng tạo nên điều kiện để có thể nịnh bợ - cũng có chút luống cuống, căn bản là không có chỗ nào để mở miệng nha.
Thậm chí anh ta còn không dám đứng cách lão đạo khoảng cách quá gần, có trời mới biết dưới loại tình huống rõ ràng là tinh thân có chút bất thường như thế này, có khi nào lão đạo sẽ đột nhiên không khống chế được bản thân hay không?
Nếu người này tùy tiện tát một tát xuống.
Chính anh ta – một Bình Đẳng Vương An vừa mới ra lò.
Xong.
Đôi mắt của lão đạo, có chút mờ mịt, giống như là đang nhìn thứ gì đó, nhưng lại không nhìn được quá rõ, không thể không đưa mặt của mình, kề sát lại rất gần rất gần với bức họa này.
Cuối cùng.
Lão đạo bỗng nhiên đưa hai tay đập lên trên bức họa một cái, cả người lui về phía sau mấy bước.
Trong đôi mắt của ông ta, bắt đầu xuất hiện vẻ tranh đấu.
Tất cả những thứ này, đều rơi vào trong mắt luật sư An, vào giờ khắc này, thậm chí, trong lòng anh ta còn sinh ra một loại cảm giác bản thân đang chứng kiến lịch sử.
Cho dù là đã leo lên ngôi Vương, nhưng nói thật, ít nhất là ở trong tiệm sách này, luật sư An cũng không cảm thấy rốt cuộc địa vị và thân phận của mình có thay đổi gì đáng kể.
Bên ngoài tiệm sách, vẫn còn đang treo tấm bảng “cô vọng thính chi, như thị ngã văn*”, anh ta vẫn là An Bất Khởi của tiệm sách, là quản gia của tiệm sách.
(những câu nói trong Phật giáo: có nghĩa là tùy tiện nghe, không nhất thiết phải tin; *nghĩa của câu này trong Phật giáo rất rộng và có nhiều phiên bản, có thể hiểu đại khái là chúng tôi đã được nghe chính xác)
Anh ta vẫn như trước, vẫn dè dặt hầu hạ mấy vị ông chủ lớn trong tiệm sách này.
Mà vị ở ông chủ lớn ở trước mắt này – người mới vừa tài trợ cho ông ta, rõ ràng là không bình thường.
Phủ Quân.
Vốn dĩ nên một thân y phục trắng, hình tượng phong độ nhẹ nhàng, trên người của ông ta, tràn đầy một loại cảm giác vô cùng tự tin!
Bạn cần đăng nhập để bình luận