Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 876: Tức giận ngớ ngẩn! (1)

- Buồn cười!
- Rầm!
Một tay cố ý đặt ở trong miệng Châu Trạch, khiến anh tiếp tục cắn, dù gì cũng không thể cắn rách da của mình được.
Mà tay kia lại huy quyền đập về phía mặt của Châu Trạch!
- Rầm!
- Sai lầm!
- Rầm!
- Không biết lượng sức!
- Rầm!
- Tội ác tày trời!
- Rầm!
- Ngươi còn không nhả ra?
- Rầm!
- Còn không nhả miệng sao?
- Rầm!
- Đến, ngươi tiếp tục cắn đi!
- Rầm!
Nửa gương mặt Châu Trạch gần như đều sụp xuống, dưới từng quyền như búa tạ của cảnh sát Trần, tuy lấy trình độ cường hãn của thân thể, Châu Trạch không bị headshot, nhưng vẫn thê thảm vô cùng.
Có điều lần này ông chủ Châu thực sự hạ quyết tâm.
Tình nguyện đầu của mình bị nện nát.
Cũng vẫn không chịu nhả ra!
Không thể cắn rách.
Là vấn đề năng lực.
Nhưng cắn hay không cắn, nhả hay không nhả.
Lại là vấn đề thái độ!
Anh không phục.
Anh thực sự không phục!
Nếu không phải trước đó anh bị trận pháp của ông lão đả kích.
Châu Trạch không cho rằng phân thân của Giải Trãi này có thể đánh được bản thân mình.
Thậm chí.
Nếu không phải ngay từ đầu cô ấy ỷ vào huyết tuyến của ông lão gian dối bổ sung.
Châu Trạch tin tưởng từ lúc mới bắt đầu giao phong.
Bản thân mình đã có thể đánh gục cô ấy!
Kết giới.
Ngăn cách trong ngoài.
Châu Trạch không nghe được giọng nói của mấy người Oanh Oanh.
Có lẽ.
Đây cũng là một loại thanh tĩnh.
Lần này, dường như bản thân mình sẽ phải chết rất khó coi.
Nếu Oanh Oanh tận mắt nhìn thấy.
Sẽ khóc rất đau lòng, mình cũng sẽ rất phiền.
Nhưng lần này, nếu chết thật, thật sự quá biệt khuất!
Trước đây là đánh không lại, là mình quá yếu, bị bắt nạt sỉ nhục cũng không có cách nào, chỉ có thể cúi đầu làm thiếp.
Nhưng lần này.
Châu Trạch thực sự cảm thấy mình có thể dựa vào lực lượng hiện tại của mình để đánh thắng.
Anh có thể đánh thắng.
Thực sự có thể thắng.
Nhưng cuối cùng lại lấy phương thức này, biến thành kết cục như vậy!
Cho dù trước đây tâm tính anh có cá muối hơn nữa, nhưng trong lòng anh vẫn sinh ra không cam lòng nồng đậm!
Chỉ có điều cảm giác không cam lòng này.
Cũng chỉ có thể kiên trì tới đây.
Châu Trạch đã cảm giác được ý thức của bản thân mình tan rã, anh đã không chịu nổi việc cứ tiếp tục bị động chịu đòn như vậy, đối phương là phân thân của Giải Trãi, cho dù lấy sức lực cương thi của anh cũng chỉ có thể kiên trì đến bây giờ.
Thế nhưng.
Nhưng vào lúc này.
Một giọng nói quen thuộc đã rất lâu không nghe thấy chậm rãi vang lên nơi đáy lòng Châu Trạch:
- Biểu... Hiện... Không... Tồi... Có... Thể… Thua... Nhưng... Không... Thể... Sợ...
Nắm đấm của cảnh sát Trần lần thứ hai giơ lên.
Cô ấy cũng đã hơi mệt chút.
Thân thể hai người đều cường hãn không gì sánh được.
Một phen chém giết.
Đều không hề có mỹ cảm.
Một kiếm đứt cổ trong tiểu thuyết võ hiệp cũng chưa từng xuất hiện ở chỗ này, bọn họ càng giống như hai con dã thú chưa được khai hóa, bắt đầu màn ẩu đả nguyên thủy nhất.
Thậm chí là khi một phương đã mất đi chiến lực.
Một phương khác muốn giết chết anh còn phải tốn hao nhiều sức lực như thế.
Cảm giác này như thể hai vị Tông sư võ lâm thành danh đã lâu, dưới vạn chúng chú mục, cùng lên đài luận võ, kết quả hai bên đều sử dụng vương bát quyền.
Nhưng tất cả những thứ này.
Cũng nên kết thúc.
Một quyền này.
Cảnh sát Trần tĩnh hạ tâm thần.
Ngón tay siết chặt.
Sau đó.
Đập xuống!
- Xoạch!
Thế nhưng, tiếng "rầm" quen thuộc vừa rồi cũng không vang lên, cái loại uy thế đại địa đều đang rung động cũng không phát sinh lần nữa.
Châu Trạch giơ cánh tay còn lại lên.
Tiếp nhận một quyền này của cảnh sát Trần.
Rõ ràng anh còn sức!
Cảnh sát Trần cũng có chút phục, đến trình độ này, vậy mà anh còn có thể giãy giụa sao?
- Ngươi đã khiến ta có chút bội phục.
Cảnh sát Trần cười nói.
- A... ... A... ...
Ngay sau đó.
Sắc mặt cảnh sát Trần bỗng biến đổi.
Bởi vì cô ấy phát hiện tay của mình không cách nào giãy khỏi tay Châu Trạch.
Bất kể bản thân mình có dùng sức tới cỡ nào cũng đều giống nhau, tay của đối phương như một cái kìm to lớn, gắt gao kìm chặt tay mình!
Chuyện gì xảy ra!
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!
Trong tròng mắt màu đỏ của cảnh sát Trần rốt cục cũng xuất hiện gợn sóng, ngàn năm vương bát vạn năm quy, sống lâu năm như thế, chỉ số thông minh đương nhiên không thể nào thấp.
- Rầm!
Tay của cảnh sát Trần bị kéo xuống phía dưới một cái.
Thân thể Châu Trạch đang nằm dưới đất cũng bật mạnh dậy.
Đây hết thảy.
Đều tới một cách quá đột nhiên.
Cảnh sát Trần chỉ cảm thấy một luồng lực lượng kinh khủng kéo xuống.
Thân thể mình không tự chủ được mà bị kéo gần xuống phía dưới.
Mà khi Châu Trạch ngồi dậy, vai trực tiếp đụng lên ngực cảnh sát Trần.
- Rầm!
Vào lúc này, cho dù là cảnh sát Trần hay là những người khác đều không kịp chú ý tới quá trình bộ ngực cao vót kia chỉ nháy mắt đã bị ép quắt lại.
Bởi vì toàn bộ thân thể cảnh sát Trần đã bị đụng tới té bay ra ngoài.
Lúc rơi xuống đất, thân thể còn không ngừng ma sát trên mặt đất, một đường trượt đi thêm mấy chục mét nữa mới ngừng lại được.
Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây.
Ra ngoài lăn lộn, luôn cần phải trả.
Trước đó cảnh sát Trần quất Châu Trạch bay đến bay đi.
Hiện tại.
Đến phiên Châu Trạch thu hồi khoản nợ này lại.
Ông chủ Châu vốn là người có thù tất báo, cũng chưa từng nêu cao cái gì mà lòng dạ rộng rãi, có thể báo thù hôm nay tuyệt không kéo dài tới sau bữa cơm tối.
Mà tính tình của vị kia.
Lại càng không cần phải nói.
Tính tình càng là nổ tung.
Đánh chó.
Còn phải ngó mặt chủ đây?
Huống chi là chó từ bên ngoài tới.
Đến cắn cho nhà ta?
Sau khi cảnh sát Trần rơi xuống lại nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn về phía Châu Trạch đang ngồi, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.
Cảm nhận được khí thế cử trọng nhược khinh mới vừa rồi.
Không thể nào.
Làm sao anh có thể bỗng nhiên xuất hiện biến hóa như vậy?
Chẳng lẽ lúc trước anh vẫn luôn ẩn giấu?
Nhưng mục đích anh phải ẩn giấu là gì?
Lẽ nào chỉ là vì muốn mình được thoải mái đánh một trận, sau đó chính anh cũng được thoải mái sao?
Thật ra.
Trong lòng cảnh sát Trần cũng thoáng hiện lên một loại cảm giác rất kỳ quái.
Phảng phất một màn này.
Có chút giống như đã từng quen biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận