Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 341: Anh anh bạo lực!

Điểm trắng đen trong TV vẫn còn tiếp tục lóe ra, như là điềm báo cho chuyện gì đó.
Bốn phía chỉ có bóng đen vô tận cùng với sự tĩnh mịch khiến da đầu người ta tê dại.
Châu Trạch ngồi xuống ghế sô pha.
Nhìn chằm chặp hình ảnh trong TV.
Đây là biểu hiện mà một người bình thường nên có vào lúc này, ông chủ Châu cũng không ngoại lệ.
Thế nhưng đúng vào lúc này.
Một tay.
Từ phía sau vươn tới.
Đặt trên bả vai Châu Trạch.
Rất đột ngột.
Không có chút dấu hiệu báo trước nào
Châu Trạch đang xuống trên sô pha, toàn bộ lực chú ý của anh đều đặt trên TV, căn bản không ngờ tới chuyện sau lưng mình sẽ có thứ gì đó xuất hiện.
Thân thể Châu Trạch lập tức căng thẳng, sau đó anh trở tay nắm lấy thứ kia, quăng về phía trước!
Đây hẳn là một loại bản năng, là phản ứng của cơ thể trước sự kích thích đột ngột. Nói cho cùng, ông chủ Châu cũng là người đã từng va chạm xã hội, vừa rồi lại gặm nhiều sườn heo như vậy, đương nhiên không đến mức bị dọa đến vừa kêu gào thảm thiết vừa chạy trối chết.
Vậy mà, sau khi dùng sức, thân thể Châu Trạch hơi nghiêng, thiếu chút nữa đã tự lật ngã bản thân mình.
Bởi vì lúc này, thứ Châu Trạch cầm trong tay chỉ là một bàn tay. Thậm chí nó còn không có những bộ phận cơ thể khác như cánh tay, thân người… Nó chỉ là một bàn tay, chẳng khác gì tất cả lực lượng Châu Trạch mới đánh ra đều đánh lên bông.
Đây là bàn tay của một người phụ nữ, đường cong tinh tế cộng thêm mạch máu dài nhỏ rõ ràng, hơn nữa, trên một trong số năm ngón tay còn đeo nhẫn.
Ông chủ Châu không hề bị một màn này dọa sợ.
Trái lại, anh đưa bàn tay kia tới trước mặt mình, bắt đầu cẩn thận xem xét.
Thậm chí, anh còn chủ động duỗi một ngón tay ra, kéo một cái trên ngón đeo nhẫn của bàn tay kia.
Sau đó anh lại tìm kiếm gì đó trong lòng bàn tay của đối phương.
Như đang khiêu khích.
Hoặc như đang câu thông.
Trong đêm khuya yên tĩnh tối om.
Một thanh niên ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách biệt thự.
Cầm lấy một bàn tay tỉ mỉ nghiên cứu.
Màn này.
Đủ để khiến người ta run sợ.
Cũng may, ông chủ Châu cũng không phải người bình thường. Được xem là một người từng đi qua đường hoàng tuyền một lần, chí ít trên phương diện "sợ hãi", trình độ đề kháng của anh thật sự rất cao, rất cao.
Vấn đề hiện tại không phải mình có bị hù chết hay không, có thể bị giết chết hay không.
Mà là mình nên rời khỏi nơi này bằng cách nào.
Đã có một bạch cốt tinh tới đây chống lại mình, đợi lát nữa, không biết còn có thứ đồ chơi lộn xộn gì xuất hiện.
Đặt tay của đối phương vào trong lòng bàn tay mình, Châu Trạch hy vọng cái tay này có thể nhúc nhích, viết chữ gì đó trên tay mình, hay lưu lại một vài tin tức...
Mày có yêu cầu gì, mày có oan tình gì.
Mau nói đi.
Bản quan...
Ách.
Bản sai dịch sẽ làm chủ cho mày!
Việc nghênh đón rồi lại đưa tiễn nhiều lần trong phòng đọc sách đã mang tới rất nhiều kinh nghiệm cho Châu Trạch. Vào lúc này, không ngờ Châu Trạch lại có thể suy nghĩ từ phương diện ấy.
Có thể nói rằng, nguyên nhân người chết dừng lại ở dương gian nhất định là vì có nó chấp niệm. Loại người bệnh chuuni chỉ thuần túy là lão tử không muốn chết, lão tử phải làm quỷ vương, phải tu tiên gì gì đấy, thường thường không thể thành quỷ được. Sau khi chết, bọn họ cũng chẳng cần quỷ sai đưa tiễn, tự thân ngoan ngoãn xuống ngục đầu thai.
Trong tiệm sách của Châu Trạch có không ít sách tương tự thế này, nhưng trong số những người mà mình biết, Châu Trạch chưa thấy con quỷ làm muốn làm quỷ vương, "nhất thống địa ngục".
Vậy mà.
Cái tay này vẫn không có phản ứng.
Châu Trạch đưa tay vỗ vỗ trên cánh tay này, sau đó đặt lên bàn trà lắc lắc. Cái tay này thuần túy là lợn chết không sợ nước sôi, căn bản là nó không để ý tới Châu Trạch.
Mẹ nó, nếu mày đã "tâm như chỉ thủy" như thế.
Mày chạy đến đây để làm chi?
... ... ...
- Làm nền thật nhiều, nói nhảm thật nhiều... ... Thật nhàm chán anh anh anh... ...
Bên này.
Bạch Oanh Oanh cầm quyển sách


Tị Tiêm Mộng Yểm


trong tay, không ngừng lật xem.


Trong Đại Thoại Tây Du


nơi Phật tổ ngồi, bấc đèn cũng có thể thành tinh.
Vì thế một đầu cương thi ở trong tiệm sách lâu như vậy.
Không nói là học giả uyên thâm, kiến thức uyên bác.
Nhưng ít ra cũng đọc nhiều sách vở.
Loại tiểu thuyết này đúng là Oanh Oanh đã xem không ít. Khi còn sống thời Thanh, Bạch phu nhân đã thích len lén xem một vài loại tiểu thuyết.
Chỉ có điều lúc ấy, tiểu thuyết bị coi là âm thư, thuộc về sách báo bất nhập lưu.
Hai trăm năm qua đi, tuy rằng trong mắt một số người ra vẻ có phẩm vị cao, đây vẫn là sách báo bất nhập lưu, nhưng ít ra cũng có thể đường hoàng bày bán trên giá sách trong tiệm sách.
Quyển sách này.
Nói như thế nào đây.
Giai đoạn trước làm nền không tệ.
Giới thiệu vắn tắt cũng viết không tệ.
Nhưng sau đó.
Thật sự là chẳng có gì hấp dẫn!
Nhàm chán tới mức ngay cả Bạch Oanh Oanh cũng phải ói ra.
Cho xin đi.
Vì sao phải miêu tả bề ngoài nhiều như vậy?
Vì sao phải có hoạt động tâm lý nhiều như vậy?
Vì sao phải có nhiều cảnh nền như vậy?
Mẹ nó, mày trực tiếp nói cho tao biết sẽ có thứ gì xuất hiện, không phải được rồi sao!
Hơn nữa, người ta muốn tìm bút, nào có thời gian ngồi đây xem mấy câu chuyện ma quỷ vô căn cứ của mày! Người ta muốn xem chuyện ma quỷ, còn không bằng tự xem ông chủ nhà mình!
Vừa nghĩ đến đây.
Anh anh táo bạo trực tiếp đưa tay lên, liên tục xé vài tờ giấy.
Này thì câu chữ!
Này thì kéo dài!
Này thì kéo chương!
- Hí…
- Mày nghe thấy tiếng chưa?
- Tao xé rồi!
Trang Bạch Oanh Oanh xé vừa vặn là lúc bóng đen xuất hiện, một tay khoác lên vai của nhân vật chính.
Sau đó mấy trang nội dung tiếp theo đều bị cô ấy xé xuống.
Lực lượng của Oanh Oanh vẫn luôn là thứ rất đáng sợ, sau khi xé trang sách xuống, còn đưa tay sờ sờ, trang sách lập tức vỡ vụn.
Điều này dẫn tới một vấn đề rất bối rối.
Tình tiết bên phía ông chủ Châu!
Sau khi bị Oanh Oanh bạo lực xé một cái.
Lập tức trở nên vụn vặt!
Bởi vì sau khi Oanh Oanh xé sách, tình tiết câu chuyện sau màn bàn tay đè lên vai ông chủ Châu.
Cái tay này cũng đang mắng mẹ nó!
Cái tay này: - Mình là ai? Mình đang làm cái gì? Mình muốn đi đâu?
- Ai tới nói cho ta biết.
- Kế tiếp ta nên làm gì?
- Nên diễn như thế nào đây?
Cho nên không thể trách ông chủ Châu cầm cái tay kia lên chơi đùa nửa ngày như một đứa trẻ, nhưng cái tay này vẫn không có phản ứng.
Thật sự là lúc này nó cũng đang mê man lắm.
Nó chỉ là người đầu tiên lên sân khấu mà thôi.
Phía sau này còn có cánh tay mà.
Còn có vai.
Còn có thân thể.
Còn có một gương mặt rất khủng bố!
Hiện tại chỉ còn lại nó.
... ... ...
- Bút đâu rồi, bút đâu rồi, bút của mình đâu?
Oanh Oanh vừa lẩm bẩm vừa không ngừng bạo lực xé sách.
Cô ấy muốn tìm đầu mối về cây bút.
Cho nên cô ấy không có thời gian chậm rãi xem kỹ, chỉ nhìn lướt qua, vừa nhìn thấy đây là tình tiết không có tác dụng, cô ấy trực tiếp xé liền hai trang.
Cũng may, thực thể trong hai năm qua, độ dài tiểu thuyết đã ngắn hơn nhiều. Một quyển tiểu thuyết nhìn như thật dày, nhưng chỉ có hai ba trăm ngàn chữ.
Nếu quyển tiểu thuyết trước mặt là tiểu thuyết to dày ngàn vạn chữ hay hai ngàn vạn chữ.
Phỏng chừng Oanh Oanh không phải xé nó như thế này, bởi xé không hết nổi, hẳn là cô ấy sẽ lấy lửa đốt rụi!
... ... ...
Ông chủ Châu đặt cái tay kia xuống.
Sờ sờ túi.
Châm một điếu thuốc.
Hít sâu một hơi.
Phun ra vòng khói.
Mẹ nó.
Đây rốt cuộc là địa phương quỷ gì.
- Meow!
Một tiếng mèo kêu từ đỉnh đầu truyền đến.
Châu Trạch đứng bật dậy nhìn lên, móng trên tay lại dài ra. Tuy móng của một ngón út đã đứt gãy, nhưng nó vẫn là phương thức đối địch hữu hiệu nhất của Châu Trạch.
Đồng thời, áo giáp mới thu vào cơ thể không bao lâu cũng lần thứ hai hiện ra. Hắn không thể để áo hiện bên ngoài cơ thể mãi được, nếu không chẳng khác nào “ma trơi”, thân thể sẽ bị móc rỗng rất nhanh.
Chỉ có thể triệu hoán sử dụng trong lúc nguy cấp.
Nhưng một màn kế tiếp.
Khiến ông chủ Châu trực tiếp ngơ ngác,
Một con mèo chết tiệt.
Trên cổ có đeo sợi dây.
Đang lay động.
Quơ quơ ở trước mặt Châu Trạch.
Châu Trạch ngưng thần đề phòng.
Giằng co với con mèo chết tiệt này đại khái 20 phút.
Đến cuối cùng, hai mắt Châu Trạch chua xót, thậm chí chân cũng đã tê rần.
Rốt cục cũng xác định được một việc.
Con mèo chết tiệt này.
Thật sự chỉ là một con mèo chết tiệt.
Một con mèo không biết bị cái gì kích thích, có thể là mèo vợ của nó bỏ trốn với con mèo hoang khác, cho nên con mèo chết tiệt này định đi thắt cổ.
Trước khi thắt cổ.
Nó rất không cam lòng mà kêu một tiếng.
Như là đang kêu: - Tao sắp chết rồi!
Sau đó, nó chết.
Khóe miệng Châu Trạch bắt đầu giật giật.
Này mẹ nó...
Rốt cuộc là cái quỷ gì!
Mả mẹ nó con bà mày!
Cho dù mày cố làm ra vẻ huyền bí.
Cho dù mày cố tình bày ra nghi trận.
Nhưng mẹ nó mày có thể chuyện nghiệp hơn một chút không! ! !
Mày vứt một bàn tay ra.
Mày để một con mèo chết tiệt xuất hiện.
Mày muốn làm gì!
Sau đó thì sao?
Sau đó… đéo có sau đó!
Mày muốn tao nhớ lại chuyện này xong tự hù chết bản thân mình sao?
Tôn trọng.
Là phải tới từ song phương!
- Răng rắc... ... Răng rắc... ... Răng rắc... ...
Dường như nghe được lời phàn nàn của Châu Trạch.
Cũng như đang đáp lại bất mãn của Châu Trạch.
TV đã diễn màn điểm trắng đen lúc này xảy ra biến hóa.
Trong ti vi, điểm trắng đen biến thành màu máu.
Ngay sau đó.
Dường như có dòng máu màu đỏ bắt đầu chảy từ trong ti vi ra.
Nhuộm đỏ cả thảm.
Đồng thời nó còn bắt đầu chậm rãi chảy lan ra ngoài.
Trong phòng khách tràn ngập mùi máu tanh, khiến kẻ khác buồn nôn.
Ngay sau đó.
Một người đàn ông da tróc thịt bong, trên người có xích khóa chậm rãi biến lớn từ trong ti vi. Sau đó, anh ta vươn tay, đặt trên màn hình ti vi, thân thể bắt đầu không ngừng chui ra ngoài.
Trên đầu anh ta có sừng dài.
Da bị máu nhuộm đỏ.
Một vài nơi màu tím bầm.
Giống hệt như ác ma vừa leo ra từ trong địa ngục.
Không phải ngồi máy bay trực thăng bay từ trong ngăn kéo ra như Doraemon, người ta bò từ trong ti vi ra.
Hô hấp của Châu Trạch chậm rãi dồn dập hẳn lên. Tuy nói quỷ sai địa ngục chân chính như anh còn chưa nhìn thấy ác ma, nhưng khí thế tản mát ra từ trên người đối phương lại mạnh hơn bạch cốt tinh kia không chỉ một bậc.
Thành thật mà nói.
Không có cái ý thức trong cơ thể bật auto giúp mình.
Khi đối mặt với đối thủ kiểu này, trong lòng ông chủ Châu khó tránh khỏi có chút chột dạ sợ hãi.
Những ngày tháng mở auto thật rất tốt đẹp, chí ít, có thể khiến anh tràn đầy tự tin.
Bày trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Vận sức chờ phát động.
Kiên nhẫn nhìn chằm chằm đối phương.
Đối phương vừa nhìn Châu Trạch vừa cười gằn.
Chậm rãi bò từ trong ti vi ra.
Đầu tiên là đầu.
Tiếp theo là cổ.
Sau đó là vai... ...
... ... ...
- Mẹ nó, một con quỷ leo ra từ trong ti vi, mày còn muốn kéo bao nhiêu lâu nữa?
- Người ta muốn thấy bút!
- Muốn thấy bút!!!
- Xoẹt! Xoẹt!
Bạo lực anh quả quyết xé tiếp!
... ... ...
- Đến đây đi, tao chờ mày. - Trong lòng Châu Trạch nghĩ thầm, đồng thời ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào cái tên mới chui ra một nửa từ trong ti vi kia.
Hít sâu.
Điều chỉnh tâm tình.
Điều chỉnh trạng thái.
Đến đây đi.
Đến đây đi...
Vậy mà.
Bỗng nhiên cái thứ kia hệt như một DVD bị xước, không ngừng nhòe nhòe giật giật.
Tốc độ của con ma đang bò ra từ trong ti vi kia cũng lập tức trở nên chậm hơn, hơn nữa nó còn đang không ngừng co rúm lại hệt như vừa sử dụng quỷ súc công.
- Tích tích tích tích... Tút tút tút... ... Tích tích tích tích... ... Tút tút tút tút tút... ...
Nó bò ra một chút rồi lại rụt về một chút.
Tới tới lui lui.
Giống hệt như tên động kinh.
Đến cuối cùng.
Chỉ nghe một tiếng "két!”
Ác ma nửa thân thể ở bên ngoài nửa thân thể ở bên trong trực tiếp bất động.
Nghiêng đầu.
Lệch người.
Miệng há mở.
Đầu lưỡi phun ra.
Anh ta bị... ...
Kẹt chết!
- ... ... - Ông chủ Châu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận