Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1006: Không phải là không báo cáo! (2)

Nhìn thấy cô bé có thiện cảm với Châu Trạch như vậy, hiển nhiên Vương Kha đã coi Châu Trạch thành trợ thủ của mình.
- Cô tên là gì?
Châu Trạch mở miệng hỏi.
Cô bé trầm mặc, cô bé dường như đang suy nghĩ về vấn đề này.
Sau đó.
Bàn tay đang nắm lấy Châu Trạch của cô bé.
Từ từ buông lỏng.
Trong ánh mắt của cô bé.
Bắt đầu xuất hiện sự kinh hoảng.
Bắt đầu xuất hiện sự sợ hãi.
Bắt đầu xuất hiện sự giãy giụa.
Thân thể của cô ấy cũng bắt đầu run rẩy.
Dường như cả người.
Đột nhiên đã ở ngay ranh giới sắp hỏng mất!
Vương Kha lập tức đứng lên.
Dùng một tay che kín đôi mắt của cô bé.
Tay còn lại xoa xoa ở sau lưng của cô bé.
Trong miệng bắt đầu nhẹ nhàng nói lời thì thầm.
Đây cũng là một loại phương pháp thôi miên.
Từ từ.
Cô bé đã từ trong run rẩy cũng đã bắt đầu khôi phục lại.
Cô bé cũng từ từ dựa vào phía sau.
Đôi mắt của cô bé còn mở.
Thế nhưng hai tròng mắt chỉ vô thần mà nhìn trần nhà.
- Aizz, tinh thần bị tổn thương quá nghiêm trọng, dưới tình huống này, tổn thương trên tinh thần, nếu so với tổn thương bên trong cơ thể, càng nghiêm trọng và khó giải quyết hơn.
Tôi đã từng xử lý không ít ca bệnh tương tự, tỉ lệ chữa khỏi, thực sự không cao.
Vương Kha lấy mắt kiếng xuống, cầm khăn giấy lau chùi, thở dài nói:
- Rất nhiều người, nhìn như đã được chữa trị xong, nhưng sau đó không lâu, cũng sẽ bởi vì một kích thích nào đó, mà trực tiếp lựa chọn tự vận.
- Bởi vì ở trong một đoạn thời gian rất dài, những gì các cô ấy đã trải qua, là một loại trải nghiệm sống không bằng chết, ở sâu trong nội tâm, để lại vết sẹo quá sâu.
- Người bình thường, mặc dù thỉnh thoảng cũng có một vài ý nghĩ tự tử, nhưng đó cũng chỉ là trong những lúc ngắn ngủi, thật ra thì đó là một loại trạng thái rất nguy hiểm, giống như là bị trúng độc vậy, nếu chỉ có một lượng nhỏ, có khả năng không có vấn đề gì.
- Nhưng mà, một khi tích tụ đến một lượng nhất định, thì rất khó giải quyết.
- Anh cố gắng hết sức thôi. - Châu Trạch nói.
Vương Kha cười khổ nói:
- Tình huống này của cô bé, là loại nghiêm trọng nhất, nói một cách khác, trước đó cô bé bị ngược đãi hằng ngày, bị cưỡng bức, loại cơ chế phản ứng kích phát mang tính tự vệ thế này sẽ luôn tồn tại.
- Giống như là kháng thể vậy, anh có hiểu không?
- Nhưng mà.
- Hiện tại đã không còn ai có thể ngược đãi cô bé nữa, cũng sẽ không còn ai ép buộc cô bé nữa.
- Cô ấy đã trở lại trong điều kiện sống bình thường.
- Loại cơ chế tự bảo vệ mình này sẽ từ từ giải trừ.
- Sau đó…
- Sau khi mất đi lớp vỏ bên ngoài.
- Bản thân cô ấy.
- Phải đối mặt với thế giới này như thế nào đây?
- Không có chuyện gì, anh cứ cố gắng hết sức đi, tôi còn có một người bạn, tương đối giỏi thôi miên, tôi để cho anh ta tới xem thử một chút.
- Được.
Châu Trạch nhớ tới luật sư An.
Ở phòng bệnh, đợi thêm một lúc nữa, trời đã tối rồi, cảnh sát canh gác ở bên ngoài cũng đã thay ca một lần rồi, Châu Trạch nhìn thấy Vương Kha còn chưa có ý định đi, tiếp tục chăm sóc cô gái, Châu Trạch cũng không gọi anh ấy cùng đi, mà là tự mình đi ra khỏi phòng bệnh trước.
Lúc đợi thang máy.
Điện thoại di động của Châu Trạch reo.
Là điện thoại của lão đạo.
- A lô.
- Alo, ông chủ…
Giọng nói của lão đạo có chút run rẩy.
- Sao vậy? Trong tiệm xảy ra chuyện?
- Không, không, trong tiệm có mối làm ăn…
- Vậy giọng nói của ông run vậy làm gì?
- Tôi… tôi… tôi… ha ha ha ha a cáp! ! ! ! ! Hu hu…
Lão đạo bỗng nhiên cười phá lên.
Sau đó hết cười rồi lại khóc.
- Rốt cuộc là làm sao vậy?
Giọng nói của lão đạo bỗng nhiên trầm thấp xuống, mang theo một loại cảm giác tức giận đến vặn vẹo, dùng một loại tâm tình kiềm chế đến mức gần như muốn tê liệt, gằn giọng nói khẽ:
- Ông chủ, bốn tên chó má, đồ thứ trời đánh, đệt mười tám đời tổ tông nhà bọn nó.
Vong hồn của bọn chúng.
Lại tới tiệm sách của chúng ta rồi!
...
Cúp điện thoại.
Châu Trạch theo bản năng đứng thật thẳng người.
Luôn cảm thấy.
Một cỗ tà hỏa vẫn luôn nhẫn nhịn không có nơi nào để phát tiết kia, dường như rốt cuộc cũng tìm được đường tắt để giải quyết.
Mà lúc này.
Vương Kha cũng đi ra khỏi phòng bệnh, nhìn thấy Châu Trạch đang đứng thẳng người đợi thang máy ở nơi đó, anh ấy chủ động đi tới, nói:
- Trước khi đi cũng không nói một tiếng.
Châu Trạch cười một tiếng, không giải thích.
- Vẫn còn muốn tìm anh trò chuyện một chút, cô bé đã ngủ, thế nào đây, lúc nào có thời gian vậy?
Châu Trạch rất muốn nói bản thân có việc gấp cần phải nhanh chóng quay về, nhưng vẫn gật đầu, đồng ý.
Ngược lại lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn Wechat cho lão đạo, để cho ông ta trông chừng bốn kẻ kia, chờ anh trở lại mới nói tiếp, nhân tiện nhắc nhở lão đạo có thể tìm luật sư An tìm một vài phương pháp tra tấn tàn khốc gì đó thử một chút.
Nói thật.
Bốn người này lại thật sự rơi vào trong tay mình.
Rốt cuộc làm như thế nào mới có thể khiến cho bọn họ hối hận tại sao bản thân lại sinh ra trên đời này.
Thật đúng là Châu Trạch không có phương pháp cụ thể gì.
Có thể nguyên nhân là bởi vì lúc trước đối xử với mọi người quá tốt đi, aish.
Hai người vào thang máy, đến lầu ba, lầu ba là khu nhà ăn nội trú, chẳng qua là lúc này thời gian ăn bữa tối đã kết thúc, chỉ còn một cái siêu thị nhỏ cộng thêm một tiệm cà phê còn đang buôn bán.
Tìm một vị trí ngồi xuống.
Vương Kha gọi một tách cà phê, Châu Trạch yêu cầu một cái gạt tàn thuốc, bởi vì vị trí cái bàn bọn họ vừa ngồi xuống là ngay bên cửa sổ, cho nên nhân viên phục vụ cũng không ngăn cản, cầm gạt tàn thuốc tới.
- Không uống cà phê ở nơi này? Không thích sao?
Châu Trạch gật đầu một cái.
- Ha ha. - Vương Kha cười một tiếng, đứng dậy đi đến siêu thị nhỏ ở đối diện, mua một chai nước suối, - Uống nước suối đi.
Một chai “Băng lộ” được đặt ở trước mặt Châu Trạch.
Châu Trạch rất muốn nói với Vương Kha: Có phải là anh cố ý hay không?
- Tôi đã nghe con gái của tôi nói qua về một vài chuyện của anh, mặc dù gần đây chúng ta cũng không liên lạc, nhưng tôi cảm thấy vẫn cần phải tìm anh trò chuyện một chút.
- Quan hệ của chúng ta, thật ra thì cũng không cần phải quá khách sáo, đúng không?
- Ừ.
Châu Trạch phỏng đoán, hẳn là tiểu loli để cho Vương Kha tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận