Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1400: Chém Diêm La! (thất) (2)

Phong chính.
Không quan tâm thực lực cao hay thấp.
Mà là ở chỗ thân phận cao hay thấp.
Kiểu như.
Người ăn mày ở ven đường nói với bạn rằng bạn là kỳ tài luyện võ trăm năm khó gặp sau đó rao hàng «Hàng Long Thập Bát Chưởng» cho bạn.
Hoặc giả là lúc một vị quan lớn đang thị sát nhà của bạn lại kéo tay của bạn về phía ống kính nói đứa trẻ này rất thông minh, sau này nhất định có tiền đồ.
Hai chuyện này.
Có thể giống nhau được sao?
Địa ngục hiện tại.
Thực sự là bạn rất khó có thể tìm được một người nào có lý lịch lâu đời hơn địa vị cao hơn Doanh câu được.
Một vầng huyết sắc, bắt đầu từ dâng lên từ huyết nguyệt, nó đang hướng lên, nó muốn lên đi, nó phải vĩnh viễn treo ở trên không trung, vĩnh viễn vĩnh viễn.
Đây là thứ nó theo đuổi.
Cũng là điều mà nó hướng tới.
Càng là sứ mệnh mà bản thân nó đã định ra cho mình.
Mà nay.
Lại lấy được sự thừa nhận của người đàn ông trước mắt này.
Con đường phía trước, đối với nó mà nói, đã là một con đường bằng phẳng.
Châu Trạch giơ tay lên.
Nói:
- Không cần gấp.
Quá trình thăng hoa của huyết nguyệt bị tạm dừng lại.
Quả thật.
Không được vội vã trong chốc lát.
Nếu như vị này vẫn còn cần tới nó.
Đương nhiên.
Nó cũng có thể đoán được đại khái về chuyện vị này cần nó tới để làm gì.
Lại làm bổng chùy mà thôi!
Nhưng bây giờ.
Nó rất cam tâm tình nguyện làm bổng chùy.
Ánh mắt của Châu Trạch lại rơi vào trên cung điện ở bên dưới.
Sau đó.
Bàn tay mở ra.
Giơ tay lên.
Huyết Nguyệt bắt đầu nổi lên.
Trôi nổi đến trong lòng bàn tay của Châu Trạch.
Xa xa nhìn qua.
Giống là một người đang nắm giữ mặt trăng vậy.

Sở Giang Vương vừa mới hoàn dương, bản tôn vẫn còn giữ lại ở sâu trong cung điện của bản thân ở địa ngục, thứ đi lên, chẳng qua chỉ là một bộ phân hồn mà thôi.
Có chút giống như một người thông qua Internet, chạy đi lang thang ở trên diễn đàn nước ngoài, sau đó cãi nhau với người ta, kết quả bị chặn rồi.
Nhưng nói thật, cũng không ảnh hưởng nghiêm trọng gì.
Loại chuyện kiểu này.
Với dương gian.
Phần lớn mọi người cũng đều từng trải qua.
Nhưng lần này.
Sở Giang Vương đụng phải một vị rất thích đánh nhau.
Tích cực mà đến.
Cái loại câu nói để trêu chọc kiểu “theo dây cáp mạng đi qua đánh mày”.
Lại thực sự trở thành hiện thực!
Doanh câu tới.
Châu Trạch tới.
Nếu đã nói là muốn lấy mạng của anh ta.
Thì chắc chắn sẽ không đợi đến ngày thứ hai.
Cống hiến của lão Hầu Tử, Đại đầu lĩnh của đội chấp pháp tự sát, đã cống hiến cho Doanh câu hai khẩu phần lương thực cực kì tốt.
Huống chi.
Hiện tại long mạch – đã hóa thành một cây nhân sâm núi lâu đời – còn đang treo ở trên bả vai của Châu Trạch.
Mệt mỏi.
Cắn một cái.
Buồn ngủ.
Cũng gặm một miếng.
Muốn ăn rồi.
Cũng phải nhai một chút.
Miệng rảnh rỗi.
Vẫn phải nhấm nháp một ít.
Đây chính là điển hình của việc đi cọ cơm cũng không bỏ sót bữa khuya.
Nhưng bản thân chuyện này đã là một loại thái độ sống rồi.
Chuyện ánh trăng lại đi xuống, đã dẫn tới chấn động cực lớn ở các nơi trong địa ngục.
Phía bên thành của Tống Đế Vương đặc biệt hiểu rõ, bọn họ cũng được tính là tòa thành trì duy nhất đã từng bị vầng trăng đập, đối với loại chuyện kiểu này, bọn họ đã có một loại trải nghiệm mà chỉ có bản thân hiểu rõ.
Phản ứng giống như của người dân thành phố Hiroshima Nagasaki mỗi lần nói tới thảm họa hạt nhân vậy.
Nhưng bây giờ.
Những người được cảm nhận nỗi sợ đó trực tiếp nhất.
Chính là toàn bộ quan sai trên dưới của điện thứ hai.
Bọn họ nhìn thấy vầng trăng – thứ mà trong lúc bình thường vẫn luôn treo trên bầu trời, lộ ra vẻ cực kì xa vời.
Vào giờ khắc này.
Bỗng nhiên lại xuất hiện ở trên đỉnh đầu của mình.
Khoảng cách gần gũi.
Phảng phất giống như chỉ cần bản thân hơi dùng sức nhảy lên một chút là đã có thể chạm đến vậy.
Loại đè nén này.
Loại khủng hoảng này.
Khó có thể dùng ngôn ngữ để kể lại.
Tình huống thiếu trật tự hỗn loạn hơn cả trước kia bắt đầu xuất hiện.
Vượt xa khỏi lần chấn động truyền tới từ sâu bên trong cung điện trước đó.
Vô số oán hồn đang gào thét bi thương bên trong tiểu địa ngục, bọn họ sống đến mức giống như một con chó, nhưng cũng là con chó bén nhạy.
Bọn họ dự cảm được tai họa sắp đến, bắt đầu điên cuồng gào thét bi thương và bồn chồn không yên.
Mà các quan sai vốn thuộc điện thứ hai, vào lúc này cũng không còn tâm tư đi trấn áp mỗi một tiểu địa ngục nữa, cảm giác hoang mang kinh hoàng bắt đầu lan tràn khắp toàn thân.
Vào lúc này.
Chính mình tự bảo vệ tính mạng còn không kịp.
Nào còn có tâm tư đi chú ý đến công việc trong tay hay chức trách nữa chứ?
Dưới tai họa ập tới.
Trật tự tan vỡ.
Là điều hiển nhiên mà thôi.
Lần lượt từng bóng người bắt đầu chạy khỏi tòa cung điện, trong đám người đó, lại còn có phán quan.
Nếu đổi thành trước đây, hoặc là hai năm trước, loại chuyện kiểu này, không thể nào xảy ra được.
Uy nghiêm của âm ti, cùng với các loại thu hậu toán trướng* từ Diêm Vương, đủ để khiến cho bất luận là kẻ nào cũng không dám càn rỡ dưới tình huống này.
(*có nghĩa là phải đợi sự việc phát triển đến cuối cùng mới biết được ai đúng ai sai, nó cũng ẩn dụ về vời chờ đợi thời cơ trả đũa sau đó)
Nhưng có ví dụ ở thành Tống Đế Vương vào một năm rưỡi trước vẫn còn đó.
Lần đó.
Chết bao nhiêu quan sai chứ!
Một lần đó.
Tống Đế Vương Dư cũng đang ở trong thành đấy!
Nhưng có ích lợi gì?
Chạy trốn, hốt hoảng, vội vã, hô hoán lung tung.
Châu Trạch đứng ở ngay bên trên.
Nhìn tình cảnh bừa bãi lộn xộn ở bên dưới.
Anh đang chờ.
Chờ vị kia đi ra.
Anh biết rõ hiện tại vị kia vẫn đang ở bên trong.
Anh cũng biết rằng vị kia nhất định sẽ đi ra.
Tám gã phán quan đai tím dẫn đầu bay ra khỏi cung điện.
Trực tiếp tiến lên nghênh đón vầng trăng.
Vào lúc này.
Quả thật hành động của bọn họ đã ổn định được tâm lý của không ít người.
Rất nhiều phán quan khác cũng bắt đầu hành động theo.
Những người vốn còn đang chạy trốn hoặc đang có ý định chạy trốn, cũng dừng bước.
Có lẽ nào.
Lần này.
Sẽ không giống với lần ở thành của Tống Đế Vương?
Ít nhất.
Vầng huyết nguyệt này.
Nhỏ rất nhiều nha!
Bạn cần đăng nhập để bình luận