Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1637: Tiểu Nô* (1)

(*người hầu vặt)
- Hoa văn là những đường tròn, à, đúng rồi, phía sau nó còn có một cái đuôi, còn chưa có ấn tượng sao?
- Trên đầu nó có một cái bướu thịt, nhớ ra rồi chứ?
- Hai chân của nó rất lớn, giống như là đồ lặn của người nhái vậy, còn chưa nhớ ra sao?
- Há, đúng rồi, anh nói tên của nó là gì?
Châu Trạch chỉ bức tượng điêu khắc, rồi lại nhìn về phía lão Đới.
- Lương Tước. - Lão Đới đáp lại.
- Há, anh ta nói tên của nó là Lương Tước, anh suy nghĩ thêm một chút, suy nghĩ kỹ một chút, thực sự đấy, đừng có lười biếng mà, suy nghĩ nghiêm túc đi.
Cuối cùng.
Châu Trạch bất đắc dĩ thở dài.
Nhìn bức tượng điêu khắc.
Rất nghiêm túc mà nói:
- Xin lỗi, không phải là tôi không muốn phối hợp với anh, để cho anh một chút tôn trọng cùng với trải nghiệm trò chơi.
- Nhưng anh ấy nói.
- Anh ấy thật sự không nhớ có một nhân vật như anh.
- … - Bức tượng điêu khắc.

Muốn trách cũng chỉ có thể trách thời kì Thượng cổ của Doanh câu, cũng không có yêu cầu phân chia rác thải ướt và rác thải khô.
Chiến lợi phẩm do Doanh câu săn thú được, thịt ăn được thì cứ ăn, chưng cất rượu được thì cứ việc chưng cất, những mảnh xương vụn và cặn bã còn sót lại thì bị ném sang một bên, đại khái đó chính là hình thức ban đầu lúc mới bắt đầu của Vương tọa bạch cốt đi.
Quăng rác mãi cho đến lúc này, loại phương thức xử lý rác thải không tuân theo đạo đức như thế này, phải bị phạt tiền và giáo dục.
Cũng vì vậy, bạn thực sự không thể cưỡng cầu Doanh câu nhận thức được rốt cuộc vào một ngày nào đó của năm đó, bản thân đã quăng loại rác thải gì.
Châu Trạch đoán chắc chắn trong lòng vị tượng điêu khắc này đang cực kì bực bội đi.
Nó từng là bại tướng dưới tay Doanh câu.
Lại coi Doanh câu là kẻ thù truyền kiếp của mình.
Nhưng mà.
Ở trong mắt Doanh câu, chẳng qua chỉ là một người qua đường ất mà anh ấy đã quên mất từ lâu rồi mà thôi.
- Ầm!
Giơ tay lên.
Ép xuống.
Đình hóng mát sụp đổ.
Sau khi hủy diệt đình hóng mát, ông chủ phủi phủi tay, ra hiệu lão Đới có thể tiếp tục dẫn đường.
Chính lão Đới cũng đã nói, anh ta vốn là một “Hoàng Cái”*, nhưng anh ta lại biết kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, trực tiếp trở mặt phản bội, hướng về phía bên Châu Trạch.
(* tên tự là Công Phúc, là công thần khai quốc nước Đông Ngô thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc)
Tiếp tục đi lên, bậc thang cũng không còn lại bao nhiêu, dù sao căn bản thì ngọn núi này cũng không cao bao nhiêu, dù sao cơ bản là ngọn núi này cũng không cao bao nhiêu, đổ cao cũng chỉ ngang với Lang Sơn ở Thông Thành, đời trước Châu Trạch đã từng leo không chỉ một lần, đường núi được xây dựng cong lượn ngoằn ngoèo, nhưng nếu tập trung leo lên, người trưởng thành cũng chỉ cần mười lăm phút là đủ rồi.
Mà con đường núi ở đây, lại càng thẳng một đường, dĩ nhiên là ngắn hơn.
Sau khi lên đến đỉnh núi sau.
Tầm mắt cũng trở nên rõ ràng.
Phía trước có một cái bệ tròn rất lớn, xếp vòng chung quanh bệ là hơn mười cái trụ lớn dựng thẳng, cực kì hoành tráng.
Ở chính giữa cái bệ trong là Vương tọa bạch cốt, được bao phủ bởi khí lạnh, cảm giác đặc hiệu cực tốt, giống như lúc nhìn thấy thần khí ở ngay trước mắt mình khi chơi game online vậy.
Hai bên của Vương tọa bạch cốt hai bên, mỗi bên là ba người mang mặt nạ đang đứng, trong hang động ở cách xa hơn bên kia, còn có thể nhìn thấy được gần trăm bóng đen đang ở quan sát nơi này.
Trước mắt, không ngoài dự liệu, hẳn đây chính là hàng phòng thủ cuối cùng rồi.
Châu Trạch dừng bước.
Trực tiếp ngồi ở trên đất.
Đặt balo lệch vai ở trên lưng, kéo mở dây khóa kéo.
Cola.
Sốt cà chua.
Giấm.
Đường.
Muối.
Những thứ này đều là do Oanh Oanh đã chuẩn bị trước đó, người hầu gái cẩn thận đã cân nhắc đến việc ông chủ sẽ ăn khoai tây, sẽ khó mà nuốt trôi được, cho nên đã chuẩn bị gia vị xong hết.
Thậm chí, Châu Trạch còn mò ra được một cái máy ép nước trái cây đã có sẵn pin từ bên trong balo lệch vai.
Bởi vì khoai tây phải ăn sống, mỗi một củ khoai tây, bên trong đó đều ẩn chứa sát khí cực kỳ kinh khủng và tinh khiết, tự nhiên không ai dám gọt vỏ nấu chín trước cho Châu Trạch mang đi.
Bất cứ ai có đầu óc hơi bình thường một chút cũng có thể nghĩ ra được hậu quả của việc làm như vậy chính là làm cho năng lượng vốn có tích lũy ở bên trong khoai tây này sẽ bị thất thoát hết.
Cho nên, hiện tại, ông chủ Châu vẫn phải ăn khoai tây sống.
Oanh Oanh biết rõ ông chủ nhà mình có thói quen ăn không ngại quá tinh thịt không ngại quá nhỏ*, nên cực kì thương tiếc, cho nên đã chuẩn bị cái máy ép nước trái cây này, không mong ép ra nước được, chỉ cần xay thành cháo để ông chủ có thể thuận lợi bóp mũi nuốt một hơi mà thôi.
(*một câu trong sách luận ngữ, có nghĩa là “ăn uống không cầu quá tinh mỹ, nấu nướng không cầu quá khắt khe”).
Cứ như vậy.
Ở ngay trước mặt sáu tên mang mặt đang bày ra thế trận sẵn sàng đón địch.
Trên cây cột cùng với trong không gian chung quanh, còn có ít nhất mười vị ma thần đang nhìn chằm chằm về nơi này.
Mà ông chủ Châu.
Lại bắt đầu việc nấu cơm dã ngoại của mình.
Lão Đới đứng ở trước người của Châu Trạch, biểu cảm nghiêm túc.
Có không ít bóng đen ở trên vách tường đã truyền ra một loại dao động cảm giác nóng nảy và phẫn nộ, đoán chừng là đang dùng phương thức trao đổi của bọn họ để mạnh mẽ lên án hành vi “Hán gian” đáng kinh tởm của lão Đới.
- Bẹp
Khoai tây nhỏ, không lột da được, bởi vì không thể lãng phí được, thứ này, cắn xuống một miếng, hương vị thật sự là rất tệ, còn mang theo mùi đất sét cực kỳ nồng đậm.
Nhưng sau khi ăn hết.
Trong lòng Châu Trạch là truyền đến một trận vui sướng.
Rất hiển nhiên, loại vui sướng này không phải tới từ Châu Trạch.
Mà là từ Doanh câu.
Nếu không phải là biết được nguyên nhân thực sự, có lẽ Châu Trạch thực sự sẽ nghĩ rằng nguyên nhân mà lúc trước Doanh câu bất hòa với Hoàng Đế sau đó bị giáng chức xuống địa ngục, là bởi vì lương thực ở dương gian không nuôi được Doanh câu, chỉ có thể để cho anh ấy xuống địa ngục ăn quỷ mà thôi.
Khoai tây có vỏ thật sự rất khó ăn.
Nhưng bởi vì liên quan đến Doanh câu.
Châu Trạch nuốt từng miếng từng miếng xuống.
Lại càng ngày càng hưng phấn và vui vẻ, giống như là hít khí cười vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận