Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 820: Anh nghĩ rằng tôi ngốc à? (1)

- Giống như nếu không phải như vậy sẽ không thể hiện ra người đó rất lợi hại vậy.
- Đồng cảm.
- Ha ha, cậu đến tìm tôi, là vì có chuyện gì
- Nhìn xem anh, sống như thế nào?
- Hiện giờ, thấy được chưa?
Châu Trạch không lên tiếng.
Lui về sau hai bước.
Giơ tay.
Nhấc vỉ hấp đó lên.
Rất nặng.
Thật sự rất nặng.
Khóe miệng Châu Trạch xuất hiện hai răng nanh.
Tiến vào trạng thái cương thi.
Mới khó khăn nhấc được vỉ hấp này lên một khoảng.
Dưới vỉ hấp.
Có nửa đầu người, nửa gương mặt.
Một cây côn sắt màu đen xuyên ngang miệng.
Cho nên.
Lúc anh ta nói chuyện, giống như đang nhai nuốt thứ gì đó, là bởi vì đầu lưỡi của anh ta vòng quanh côn sắt.
- Cậu cảm thấy tôi sống như thế nào?
Một con mắt của đối phương nhìn Châu Trạch.
Châu Trạch lắc đầu.
- Cậu đang, đáng thương tôi?
Châu Trạch lại lắc đầu.
- Cậu cũng là người thú vị, không, là chó có thú vị.
- Tôi đói bụng.
Châu Trạch đột nhiên nói.
Luật sư An ở bên cạnh hơi sửng sốt.
Đây là hình thức và phong cách đối thoại kiểu gì?
- Dưới góc phía Tây Bắc có một cái vò bịt kín, lúc đầu tôi đã lưu lại, cách giờ đã tám trăm năm, tám trăm năm chôn xuống, chiêu đãi cậu.
Châu Trạch lại lắc đầu.
- Không vừa lòng?
- Có thứ gì khác ăn không, rượu kia quá đắt.
- Đừng khách khí, coi như con chó già tôi đây mời cậu... ...
- Tôi muốn mang nó đi bán lấy tiền.
- Ặc... ...
Nửa gương mặt khựng lại, sau đó anh ta bắt đầu nở nụ cười.
- Ha ha ha ha ha ha... ...
Đồng hương gặp đồng hương, hai mắt lưng tròng.
Tự nhiên không tránh được ân cần thăm hỏi một chút.
Anh, gần đây lăn lộn như thế nào?
Châu Trạch không cần hỏi.
Bởi vì vị trước mắt này chỉ còn lại nửa gương mặt, kể cả nửa gương mặt này cũng bị mọt cây côn sắt xuyên vào.
Lăn lộn này.
Thật sự tương đối thê thảm.
- Cậu đang đáng thương tôi?
Người càng lăn lộn đến thảm càng để ý cái gọi là tự tôn.
- Cậu thật sự đang đáng thương tôi?
Châu Trạch vẫn không trả lời.
- Vì sao không trả lời tôi?
- Tôi sợ anh tìm tôi vay tiền.
- Ặc... ... ha ha ha ha ha ha ha ha!!!!!!
Luật sư An ở bên cạnh nhìn xem, thật sự lo lắng tên này sẽ cười chết đi.
- Còn có.
Chó giữ nhà cười đều thấp như vậy sao?
- Yên tâm, tôi lúc trước, nếu như đã đi ra, tự nhiên sẽ không về lại.
Châu Trạch gật gật đầu.
- Nói đi, mới vừa rồi cậu nói là có một tên ngốc kêu cậu tới tìm tôi?
- Là tên ngốc nào vậy?
- Là anh.
Nửa gương mặt nhắm nghiền mắt, hơi nghi ngờ nói:
- Thật sự là tôi?
- Thật sự là anh.
- Tôi đây ngốc vậy?
- Anh ngốc vậy.
Nửa gương mặt gật gật đầu.
Côn sắt trên mặt xoay một vòng.
- Tôi kêu cậu đến tìm tôi, cậu lại thật sự đến đây.
- Ừm.
- Trừ bỏ thăm tôi ra, còn định làm cái gì?
Châu Trạch cảm thấy cánh tay hơi mỏi, buông vỉ hấp xuống.
Nửa gương mặt lại một lần nữa bị che đậy.
- Anh ta đang ngủ say, tôi muốn gọi anh ta dậy.
- Cậu có biết đánh thức anh ta, có ý vị như thế nào không?
- Tôi biết.
- Biết còn nguyện ý làm như vậy?
Nửa gương mặt có phần không dám tin tưởng, nhưng lập tức lại sợ hãi kêu lên
- Hai người đã chạy đến bước này rồi sao?
“Phụt!”
Luật sư An ở bên cạnh nghe vậy cười ra tiếng heo kêu.
Sau đó lập tức cúi đầu.
Mũi chân vẽ vòng vòng trên đất.
- Mọi người trăm sông đổ về một biển đi.
- Không, tôi và cậu không giống nhau, tôi tự do, linh hồn của tôi, cuộc đời của tôi, tính mạng của tôi, dấu vết tôi từng tồn tại, ý nghĩa tôi được sinh ra đều là tự do!
Châu Trạch nhíu nhíu mày.
Hiện giờ anh có cảm giác của năm mươi xu với xu Mỹ.
Có lẽ.
Đây là tín niệm duy nhất còn tồn tại đến hiện giờ của anh ta đi, cũng dần dần hiểu ra được từng chút một trong những năm tháng dài lâu bị giày vò nơi ngục tù này.
Làm một chó giữ nhà, anh ta đã từng đi ra con đường thuộc về mình, thoát khỏi “Trói buộc” của Doanh Câu, đây xem như là một điểm sáng thật chói mắt.
Giống như một người già rồi, luôn thích nhai đi nhai lại sự tích vinh quang khi mình còn trẻ.
Châu Trạch nghĩ đến anh ta có thể chết rồi, kể cả khi dấu ấn tinh thần lúc trước của anh ta thức tỉnh cũng hoài nghi chính bản thân anh ta có phải đã sớm chết rồi không.
Nhưng trước mắt, cho dù anh ta còn sống, nhưng sống như vậy thật ra càng là một loại nhục nhã.
Rốt cuộc là ai.
Đặt anh ta vào đây.
Tiến hành nhục nhã?
Anh ta lúc trước rốt cuộc đi tới tình trạng gì?
Lại còn có người có thể trấn áp được anh ta, hơn nữa hành động này, sắp xếp này, hoàn toàn chỉ trấn áp không thôi còn không tính, còn mang theo tính trừng phạt khiến anh ta tiếp tục cô tịch tiếp!
- Đáng tiếc, hiện giờ anh ta không ở đây, tôi thật sự còn hơi nhớ anh ta.
- Hả?
- Rất muốn, lại chọc giận anh ta một lần.
- A, hiểu.
Châu Trạch ở bên cạnh duỗi người, giống như chuẩn bị khởi động trước khi tập thể dục.
- Cậu chuẩn bị... ăn tôi?
Châu Trạch không lên tiếng.
- Cậu thật súc sinh.
- Tôi chỉ còn thừa lại nửa gương mặt.
- Tôi đói bụng.
Chân muỗi cũng là thịt.
Châu Trạch không ghét bỏ.
Chỉ bằng anh còn có nửa gương mặt mà vẫn có thể sống lâu như vậy, đã khiến cho muốn ăn một lần.
- Thật ra, tôi cũng đói.
- Tôi biết.
Mấy thứ trên bức tranh kia, người bình thường thật sự không dám chơi như vậy.
Châu Trạch cũng cảm thấy, lúc trước anh ta liều mạng thoát khỏi Doanh Câu rời đi.
Có phải vì muốn một người vô câu vô thúc đi làm đồ tham ăn?
Nhưng ngẫm lại thấy không đúng, Doanh Câu cũng sẽ không nhàm chán đến mức đi can thiệp vào ẩm thực của chó giữ nhà.
Bạn chết, bạn sống, bạn đói, bạn no, anh ta cũng không để ý.
- Cậu không lo lắng, tôi cũng có khả năng muốn ăn cậu sao?
- Có nghĩ.
- Sau đó thì sao?
- Đi lấy mật còn phải lo bị ong mật đốt mà.
- Cũng đúng.
Tán gẫu ngượng ngùng đơn giản.
Lại vẫn tiếp tục.
Đợi đến khi Châu Trạch làm xong động tác mang tính tượng trưng.
Vì hấp bắt đầu rung rung.
Luật sư An theo bản năng lui về phía sau vài bước, kéo ra một khoảng cách, đồng thời ra hiệu cho Oanh Oanh và bé trai ở phía sau, để cho bọn họ chuẩn bị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận