Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 551: Ông chủ đến cắn một cái

Đuổi kịp tàu G, chạng vạng thì đến trạm, luật sư An thuê một chiếc xe, lại mua không ít đồ ăn nước uống, lúc này mọi người mới lái xe vào núi.
Lần này khi chọn mua, luật sư An rất dụng tâm.
Bánh bích quy đủ loại khẩu vị, mì tôm đủ loại khẩu vị, bánh mì đủ loại khẩu vị, còn cả mấy món ăn vặt lão đều mua một đống lớn, nhét tràn đầy trong xe.
Sau khi biết tương lai không cần buồn lo chuyện dịch hoa bỉ ngạn.
Luật sư An đang tóe lên nhiệt tình cực lớn đối với phương diện "ăn" này.
Đáng tiếc, lần này vào núi để tìm người, tương đối vội vã, nếu không nói không chừng anh ta sẽ vào núi tìm Nông Gia Nhạc chính tông, bắt đầu hưởng thụ một trận đã đời.
Dựa theo hướng dẫn trên địa đồ, bởi vì có đường lớn thông thẳng tới, cho nên đám người không cần lo sẽ lạc đường, dù sao thì đường trong núi vốn không nhiều.
Luật sư An xe lái xe rất nhanh, đồng thời một tay anh ta còn đặt ngoài cửa sổ xe, có vẻ rất tiêu sái.
Trương Yến Phong ngồi ở vị trí kế bên tài xế, buộc dây an toàn, ngồi nghiêm chỉnh.
Châu Trạch lại ngồi ở phía sau với Oanh Oanh, hiện tại ông chủ Châu cũng thoải mái, dù sao thì sau này anh không cần lo tới dịch hoa bỉ ngạn, có thể trực tiếp lấy hàng dự trữ ra dùng, cũng bắt đầu dùng khẩu phục dịch ăn linh thực!
Mấy món ăn vặt như bánh bích quy… trước đây Châu Trạch không quá thích ăn, dĩ nhiên đời này anh lại càng ăn ít hơn, hiện tại anh bắt đầu ăn, ngược lại cũng không tồi chút nào.
Oanh Oanh ngồi ngay bên cạnh chịu trách nhiệm mở túi đồ ăn hoặc lột vỏ cho Châu Trạch, thấy ông chủ ăn vui vẻ như vậy, Oanh Oanh cũng rất vui vẻ.
Nói chung.
Nếu có thể ném chuyện Lâm Khả qua một bên.
Bầu không khí trong xe thật tương đối giống đám người tới ngoại thành dạo chơi.
Rất vui thích.
- Ông chủ, ông chủ để tay ra ngoài cảm thụ một chút, hiện tại tôi chạy tốc độ này là chính tôi kiểm tra ra được, gió thổi vào tay rất thoải mái.
- Lão An à.
- Làm sao vậy, ông chủ?
- Hôm nay hình tượng của ông sụp đổ quá mức.
- Ông chủ, ông chủ đừng đàn ông no không biết đàn ông đói.
- Cho tới nay, ông chủ đều có ăn có ngủ.
- Nhưng đối với tôi, những chuyện ấy quá khó khăn, ngày tháng thế này, đã rất lâu rồi tôi không cảm nhận được.
- Nha đầu đen kia không chỉ có thể trồng hoa bỉ ngạn, độc cô ta đã hạ còn có thể giúp chúng ta ngủ thật ngon giấc. Vừa nghĩ tới cuộc sống sau này có thể có ăn có ngủ.
- Tôi lại cảm thấy hài lòng, thực sự hài lòng.
- Ăn là vì sống, sống không phải vì ăn.
Châu Trạch cảm khái nói.
Nghe vậy, không riêng gì luật sư An sửng sốt, ngay cả Trương Yến Phong ngồi ở vị trí kế bên người lái cũng sửng sốt một chút.
Loại lời này phát ra từ trong miệng ông chủ nhà mình, kiểu gì cũng khiến người ta cảm thấy là lạ.
Kiểu vì sao không ăn cháo thịt?
- Oa ah, ông chủ nói lời này thật có độ sâu, thật có triết lý ah!
- Không hổ là ông chủ!
Oanh Oanh không chút giả tạo, hệt như cô gái mê muội, ngược lại hóa giải sự tẻ ngắt lúng túng do câu nói vừa rồi kia gây ra.
- Tôi nói này, ông chủ, nếu như Phật thực sự xuất hiện, vị kia có thể đánh được sao?
Luật sư An châm điếu thuốc, sau đó ném gói thuốc cho lão Trương và Châu Trạch phía sau.
- Pin của anh ta là tôi.
Châu Trạch cắn một miếng Snickers Oanh Oanh đưa tới bên mép mình.
- Ah.
Luật sư An gật đầu.
Đã hiểu.
Chẳng trách mỗi lần sau khi vị kia ra ngoài, thân thể của ông chủ nhà mình hệt như bị móc rỗng.
Nhớ kỹ trước đây lão đạo đã từng nói với mình, trước đây sau khi ông chủ mở ra vô song, cứ phải gọi là thảm, toàn thân cao thấp máu chảy đầm đìa, da tróc thịt bong, khắp người đầy vết thương, còn phải nằm trên giường nửa tháng không thể xuống giường.
Tuy nói hiện tại theo thực lực của ông chủ đề thăng, đã có tiến bộ, hiện tại chỉ hôn mê suy yếu cả đêm mà thôi, nhưng vẫn chưa đủ dùng.
Này giống như hai chiếc xe tăng giao chiến, xe tăng doanh câu là xe bọc thép, dù là độ dày hay là lực cơ động hay đường kính họng pháo đều mạnh mẽ hơn đối phương nhiều lắm, nhưng đối phương có vài thùng nhiên liệu phối hợp.
Mà ở chỗ doanh câu.
Chỉ có một cục pin Nam Phu.
Cho dù ông chủ nhà mình có thể tiếu ngạo quần hùng trong đám pin, một cục pin Nam Phu tốt hơn sáu cục pin bình thường khác.
Nó vẫn là pin.
- Tối hôm qua vị kia bị ngu sao, thực sự chuẩn bị chờ Phật đi ra Ma Phật đại chiến?
- Hiện tại tính tình của anh ta có chút không ổn định. - Châu Trạch nói.
- Ừm, tính tình không ổn định? Tỷ như?
- Tỷ như hiện tại anh nói ra những lời này, anh ta có thể nghe được, chờ lần sau khi anh ta đi ra, có thể anh ta sẽ không đánh kẻ địch ngay mà giết anh trước tiên.
- ... ... - Luật sư An.
Ném đầu thuốc lá ra ngoài, luật sư An dùng di động kết nối Bluetooth, chuẩn bị mở nhạc
Nhìn thấy động tác của anh ta, Trương Yến Phong ngồi ở vị trí kế bên người lái cầm điện thoại di động của mình ra, nói:
- Kết nối Bluetooth với tôi nữa, tôi cũng muốn nghe nhạc.
- Được, anh mở đi, mở cái gì dễ nghe chút.
Luật sư An trực tiếp đồng ý.
Trương Yến Phong mở thử một chút, kết nối loa xe với điện thoại di động của mình.
Rất nhanh.
Tiếng ca đã vang lên.
Sau khi tiếng ca cất lên.
Bàn tay luật sư An đang hóng gió bên ngoài theo bản năng thu hồi lại.
Ông chủ Châu ngồi ở phía sau vui chơi giải trí với nữ bộc cũng theo bản năng ngừng động tác.
Trương Yến Phong tiếp tục ngồi nghiêm chỉnh.
Ngồi thẳng tắp.
- Đứng lên.
- Hỡi những người không muốn làm nô lệ!
- Dùng huyết nhục của chúng ta xây chúng Trường Thành mới... ...
Ngược lại, Oanh Oanh có chút buồn bực, cô ấy là người triều Thanh, không có cảm giác gì với cái này.
Mà lúc này.
Châu Trạch và luật sư An trong xe đều nhìn về phía Trương Yến Phong ngồi ở vị trí kế bên người lái.
Đoán chừng ý niệm trong đầu bọn họ là giống nhau.
Con mẹ nó anh có độc sao!
Trương Yến Phong chậm rãi phun ra một vòng khói.
Nói:
- Hôm nay là quốc khánh.
- Tôi cảm thấy chúng ta nên nghe quốc ca.
Trong tiếng ca hùng dũng cao vút.
Rốt cục xe cũng tới đích.
Phía trước là một biệt thự bằng phẳng được thiết kế giữa sơn cốc.
Sau khi phanh lại, luật sư An lập tức đưa tay tắt bài hát đang không ngừng lặp lại kia.
Sau đó xuống xe.
Thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Lúc Châu Trạch xuống xe, ngược lại thần sắc nhẹ nhõm, nói:
- Tôi cảm thấy như vậy cũng rất tốt, anh xem một chút, hiện tại chúng ta lập tức tới nơi đã được ông lão đánh dấu trên địa đồ, khẳng định nơi này có vấn đề.
- Một đường nghe quốc ca, tôi cảm thấy bản thân mình tràn đầy năng lượng chính nghĩa, vừa lúc thích hợp dấn thân thám hiểm.
Luật sư An trợn trắng mắt với Châu Trạch, anh ta cảm thấy Trương Yến Phong bỗng nhiên bị bệnh tâm thần cũng thôi đi, hiện tại ngay cả ông chủ nhà mình đầu óc cũng có chút không bình thường.
- Đi thôi, vào đi thôi.
Nếu đã tới, khẳng định phải vào xem, bọn họ không phải đội livestream tiết mục thần quái, cần phải chuẩn bị rất nhiều rất nhiều dụng cụ, dựa theo ý nghĩa nghiêm ngặt, đoàn người bọn họ vốn là hiện tượng thần quái.
Cửa lớn của biệt thự đang khóa, Châu Trạch dùng móng tay bẻ khóa, đẩy cửa ra.
Biệt thự có ba tầng, không ít phòng, nhưng không có một tia đèn.
- Chậc chậc.
Luật sư An nhai kẹo cao su, đi lên lầu một trước, anh ta vốn định kêu ông chủ nhà mình tiếp tục làm thợ mở khóa, nhưng cửa lớn này chỉ cần đẩy nhẹ đã có thể đẩy ra.
- Ơ.
Đi vào trong vài bước, luật sư An khẽ gọi một tiếng, nhưng anh ta vẫn đang tiếp tục nhai kẹo cao su.
Trong đại sảnh tầng một có ba bộ thi thể, hai nam một nữ, đều là người trưởng thành.
Được rồi.
Trong biệt thự nơi thâm sơn chắc chắn có vấn đề.
Xuất hiện thi thể.
Đúng là việc không thể bình thường hơn.
Này giống như trên du thuyền Thái Lan chắc chắn sẽ có gay biểu diễn vậy.
Đám người Châu Trạch cũng đi đến.
Trương Yến Phong và luật sư An cùng lấy điện thoại di động ra, mở đèn pin lên, bắt đầu kiểm tra thi thể trên đất.
Sau đó chỉ nghe "bốp" một tiếng.
Trong nháy mắt.
Đèn đuốc toàn bộ sảnh tầng một sáng trưng!
Trương Yến Phong và luật sư An sợ đến người run một cái.
Đám thi thể trên đất không thể hù bọn họ.
Mà mấy bóng đèn chợt sáng này ngược lại khiến sau lưng bọn họ chợt lạnh.
- Xin lỗi, hù các người rồi.
Châu Trạch nhún vai, chỉ chỉ chốt đèn bên cạnh mình.
- Có thể bật đèn kiểm tra.
Luật sư An và Trương Yến Phong liếc nhau, yên lặng mà cất điện thoại di động, bắt đầu kiểm tra thi thể.
So với thi thể.
Châu Trạch cảm thấy hứng thú với cách trang hoàng và bày biện trong phòng này hơn, rất nguy nga lộng lẫy, lại không lộ vẻ chán ngán và tục khí, điều này có nghĩa chủ nhà rất giàu có.
Nhất là trên bàn trà trong phòng khách còn để một hàng đồ chơi Doraemon, thoạt nhìn thật đáng yêu.
Châu Trạch nhớ kỹ, khi anh còn bé ở trong cô nhi viện, anh đã từng xem manga và anime Doraemon, đây cũng là một trong số ít thú vui tiêu khiển của anh khi còn bé.
- Ông chủ, một bàn đồ chơi này có chút là lạ. - Oanh Oanh đi theo bên cạnh Châu Trạch nói: - Phía dưới còn có, thoạt nhìn nó không hợp với nơi này lắm.
- Đây là thú vui tao nhã.
Châu Trạch cải chính.
- Oanh Oanh à, sau này khi cô mua nhà, cần trùng tu, không nên luôn bày ra dáng vẻ đại phú đại quý, như vậy quá tục khí.
- Thú vui tao nhã? Tục khí? Ông chủ, phân chia thế nào?
Châu Trạch chần chờ một chút, phân chia thế nào?
- Làm một phép so sánh đơn giản, nếu một người đàn ông có tiền lương hai nghìn, sau khi tan việc anh ta sẽ ở nhà chơi game mô hình, cái này gọi là không có tiến bộ.
- Một người đàn ông, nếu lương của anh ta là một năm một triệu, sau khi tan việc đâu anh ta cũng không đi, chỉ ở nhà chơi game một mình, thỉnh thoảng mua chút mô hình, cái này gọi là thú vui tao nhã.
- Ah, thật thâm ảo.
- Ừm.
Giữa lúc ông chủ Châu và nữ bộc nhà mình đang tham quan tầng một, học tập kinh nghiệm trùng tu sau này thì.
Luật sư An và Trương Yến Phong lại cùng nhau tiến hành nghiên cứu ba bộ thi thể.
- Thời gian chết phải có chừng mười ngày trở lên. - Trương Yến Phong dự đoán đại khái, nói.
- Nguyên nhân cái chết là đây. - Luật sư An lại giơ đầu thi thể lên, chỉ chỉ vị trí cổ thi thể, nơi đó có hai lỗ máu.
Lỗ máu rất nhỏ, nhưng rất sâu, vết thương phụ cận hiện ra màu tím bầm, vị trí còn lại ngược lại không phát hiện thêm vết thương gì khác.
- Bị vũ khí sắc bén đâm vào sao? Là dĩa ăn? - Trương Yến Phong nhíu nhíu mày, anh ta bắt đầu căn cứ kinh nghiệm cảnh sát hình sự và bản năng phân tích: - Không đúng, làm gì có cái dĩa nào chỉ có hai xiên? Vết thương lại nhỏ, không thể là loại dĩa xiên cá, cũng không phải lớn chừng lỗ kim. Là Lâm Khả giết sao? Lâm Khả giết người thật giống như chỉ dùng đầu lưỡi, sẽ không chế tạo ra vết thương giống vậy mới đúng.
Luật sư An nghe Trương Yến Phong phân tích lâu như vậy.
Không nhịn được cười nói:
- Anh muốn biết nguyên nhân cái chết và hung khí là gì không?
- Anh biết sao? - Trương Yến Phong hơi kinh ngạc.
- Ừm.
Luật sư An nghiêng người sang, nhìn hai người đang dạo chơi tham quan bên kia, hô lên:
- Ông chủ.
- Ông chủ qua đây cắn người này một cái!
Bạn cần đăng nhập để bình luận