Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1604: Kẻ thế mạng (2)

- Khí vận của dòng tộc bọn họ, trói buộc đời đời, từ khi sinh ra đến lúc kết thúc, đến thế hệ sau, sinh ra thì đã có và không cách nào thay đổi được.
- Bọn họ được hưởng lợi từ hệ thống do Đệ nhất Phủ Quân lập nên, nhưng cuối cùng, lúc trận kiếp số này tới, Phủ Quân đời cuối cùng, sẽ phải gánh lấy toàn bộ sự cắn trả thế cho toàn bộ các đời trước.
- Cho nên, có nghĩa là, tuổi tác của lão đạo, không dựa theo tuổi của ông ta để tình, mà là bắt đầu từ Đệ nhất, từng đời một đều cộng vào để tính sao?
Như vậy, có thể coi là, lão đạo thực sự không trẻ hơn Doanh câu bao nhiêu sao.
Phải biết là, Đệ nhất và Doanh câu, cùng lắm chỉ là bỏ lỡ thời đại mà thôi.
Cho nên.
Nếu như hiện tại lão đạo còn là Phủ Quân, còn ở trên đỉnh Thái Sơn, tiêu dao tự tại, là vua của địa ngục.
Như vậy.
Rốt cuộc Hiên Viên kiếm sẽ chém Giải Trãi trước hay là chém lão đạo trước, thật đúng là khó nói được, thậm chí, xác suất rất lớn là sẽ chém lão đạo trước đấy.
Dù sao, mặc dù Giải Trãi sống được lâu, nhưng sống đến rất khiêm tốn.
Doanh câu sống được lâu, nhưng hiện tại đã rất thảm.
Rốt cuộc Hiên Viên kiếm sẽ chém người nào trước, nhất định là cũng có phương thức tính toán của nó, có thể là tính toán mức độ đe dọa, có thể là tính toán sự ảnh hưởng, tóm lại, nếu như hiện tại lão đạo vẫn còn là Phủ Quân mà nói, tuyệt đối sẽ là mục tiêu chủ yếu của Hiên Viên kiếm!
Nếu nhìn như vậy.
Lão đạo đời trước.
Cũng chính là người đàn ông mặc y phục màu trắng thường xuyên xuất hiện trong giấc mộng của mình kia.
Thật đúng là… có chút kinh khủng nha.
Một ngàn năm trước thời điểm này, cũng đã bố trí mưu đồ bảo vệ tính mạng cho mình rồi sao?
Loại năng lực biết trước như thế này, loại khả năng nhìn thấy trước như thế này, loại quả quyết và ích kỷ vì để bảo vệ tánh mạng mà có thể bỏ qua hết tất cả mọi thứ như thế này, chậc chậc…
Cũng thật buồn cười.
Loại người như vậy.
Lại đã thành “đứa con phá của” bị vạn quỷ trêu chọc suốt vạn năm của địa ngục.
Cho nên, có lúc, thời điểm đang cười người khác ngu ngốc, trước tiên thực sự cần phải cảnh giác một chút, thế nhưng, có thể bạn mới thật sự là kẻ ngu đang tự cười bản thân trong trò cười của người khác đấy.
- Ông ta, đã dùng phương pháp gì?
Châu Trạch mở miệng hỏi.
Phương pháp của Giải Trãi không thể làm hàng nhái lại được, cũng bởi vì không có chỗ để làm nhái lại, cũng chỉ còn lại con đường của lão đạo, ngược lại mọi người đều là người quen, có làm nhái một chút thì vấn đề cũng không lớn.
- Kẻ thế mạng.
- Kẻ thế mạng?
Châu Trạch hít sâu một hơi, bỗng nhiên nghĩ tới một người, nhất thời cảm thấy có chút hoang đường, có chút không dám tin tưởng.
Trầm giọng nói:
- Bồ Tát?

Ở vườn hoa phía sau cục cảnh sát, loại yên tĩnh như thế này, vẫn còn đang kéo dài, hơn nữa còn đã duy trì trong một khoảng thời gian rất dài rồi.
Tất cả mọi người vẫn rất ăn ý vẫn duy trì sự yên lặng, có lẽ nguyên nhân bởi vì lúc trước sức mạnh của Giãi Trãi đã cày qua nơi này một lần đi, dẫn đến việc không khí ở nơi này trở nên trong sạch khác thường, còn thắng xa những thứ gọi là dưỡng khí tự nhiên kia đi.
Tương tự với cảm giác sau khi Canh Thần dùng trận pháp phóng ra nghiệp hỏa lúc trước, phảng phất như thể tất cả mọi tạp chất và dơ bẩn chung quanh đều đã bị loại bỏ sạch sẽ.
Nhưng sau một thời gian dài, thật sự có chút khó chịu.
Ba người nhóm Khánh đã cảm thấy mệt mỏi, nếu như còn tiếp tục kéo dài thêm nữa, bọn họ rất khó đảm bảo bản thân vẫn còn có thể trong trạng thái đủ để khống chế được người phụ nữ kia, không để cho cô ta chạy thoát.
Người phụ nữ lại càng mệt mỏi hơn, cảm giác chờ chết, không giải thích được mà bị kéo căng rất nhiều rất nhiều, phảng phất như thể cô ta đã bị xiên vào một que xiên tre, sau đó đặt ở trên lửa than mà nướng, thỉnh thoảng lại còn lật trở mặt lại, cho thêm chút muối ăn hay quét thêm chút dầu gì đó.
Rốt cuộc.
Châu Trạch – người vẫn luôn nhắm hai mắt đứng ở đằng kia – cũng chậm rãi mở mắt ra.
Loại áp lực kia.
Cũng theo đó mà đang từ từ tiêu tan.
Giống như thời điểm thủy triều xuống vậy.
Trong mắt người phụ nữ bỗng nhiên xuất hiện một tia hy vọng, hai tay nhanh chóng mở ra.
Khánh ba người lập tức động thủ, chuẩn bị phản chế nàng.
Nhưng mà.
Đúng lúc này.
Bóng dáng Châu Trạch đột nhiên biến mất.
Một khắc sau đó, lại trực tiếp xuất hiện ở trước người của người phụ nữ.
Một tay.
Giữ lại phần cổ của người phụ nữ.
Ngay sau đó,
- Ầm!
Rơi, đã rơi xuống.
Nhưng trên mặt đất, ngay cả một chút tro bụi cũng không bay lên.
Sức mạnh vừa mới ngưng tụ ở chung quanh cơ thể người phụ nữ kia, lại bởi vì một cú ném ngày mà hoàn toàn tiêu tán, tất cả mọi chuyện, đầu đang giải thích sâu sắc cho câu cử trọng nhược khinh* đi.
(*ý chỉ việc làm một việc nặng nhọc một cách nhẹ nhàng)
Vào lúc này, ba người Khánh, Lương, Hữu gần như đồng thời đạp chân phanh, vậy nên mới tránh thoát được kết quả bị ông chủ nhà mình đồng thời “bẹp” luôn.
Nhưng giống như là lúc đang chạy bộ lại bỗng nhiên dừng bước, cơ thể không cách nào tránh được việc phải chịu một ít chấn động, ba người bọn họ, hoặc khóe mũi hoặc khóe miệng, đều có máu tươi chảy tràn ra, khí tức trong người cũng lần lượt xuất hiện rối loạn.
Mà Châu Trạch, trong con ngươi của anh, lại lần nữa trở nên âm trầm.
Giờ khắc này.
Khiến Khánh đột nhiên cảm thấy có chút hoảng hốt.
Phảng phất như tình trạng thủy triều lên xuống vừa rồi.
Chỉ là ảo giác của mình mà thôi.
Hoặc giả, là một trò đùa giỡn đối thủ của ông chủ, giống như là cố ý lộ ra một điểm sơ hở cho con mồi của mình, để cho cô ta chạy, khiến cô ta bỏ chạy, sau đó sẽ ra tay trấn áp không chút nương tay.
Móng tay của Châu Trạch đâm vào vị trí trên trán của người phụ nữ.
Sát khí ẩn chứa trong đó bắt đầu hoàn toàn tràn ra ngoài.
Rất nhanh chóng.
Ở trên trán của người phụ nữ.
Đã xuất hiện một phù văn màu đen.
Phong ấn này, so với phong ấn trên chân cô gái da đen trước đó, thế nhưng còn bá đạo hơn vô số lần.
Con ngươi của người phụ nữ bắt đầu tan rã, từng sợi kinh mạch màu đen bắt sinh trưởng một cách nhanh chóng, gần như là trong nháy mắt, đã lan rộng khắp toàn thân cô ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận