Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1565: Ông cháu (2)

- Vậy...
- Lúc đầu tôi đã từng chôn một ít cá lù đù vàng ở Tân Môn, cũng không quá nhiều, lúc trước cũng đã quên mất, nếu như cháu trai lớn của tôi sắp kết hôn, tôi cũng phải tặng chút đồ chứ.
- Nó không thiếu tiền.
- Ha ha.
- Con trực tiếp đưa người tới trạm xe lửa đi.
- Không làm chậm trễ công việc vĩ đại của anh chứ?
- Sao có thể chứ.
- Được, coi như đứa cháu nội như anh có hiếu đi.
- ... - Lão Trương.
- Tôi nói này, tìm một cơ hội, để cho Tiểu Phong rời khỏi đội cảnh sát đi, sớm trải qua quãng thời gian yên ổn đi, sinh một đứa con.
- Người làm tổ tông như tôi đây, tôi cũng đã nghĩ xong tên cho đời tiếp theo rồi, là nữ, sẽ tên là Trương Đình Đình, còn nam, thì tên là Trương Vệ Quốc đi.
- Anh cảm thấy thế nào?
- Rất trực tiếp.
- A, Hạng Vũ – Bá Vương Tây Sở, Tần Thủy Hoàng – Doanh Chính, lấy tên đó là bởi vì tên của Hãng Vũ và Doanh Chính đấy? Trước đã có người, là có tên tuổi đấy!
(*Chữ “Đình” phát âm gần giống với chữ “Chính”, chữ “Quốc” đọc gần giống chữ “Vũ”)
- Con cảm thấy chuyện này phải xem ý kiến của bọn nhỏ đi, lần trước con đã nghe được Tiểu Phong nói chuyện phiếm với đồng nghiệp ở trên hành lang, dự định sau này muốn hai đứa, một đứa mang họ bên nội, một đứa mang họ bên nội.
- Thúi lắm, nó dám sao! Tôi tát* chết nó!
- Ờm, ngài có quyền lực này.
Ngay cả người làm cha nó là con đây mà người cũng có thể rút ra* được, đừng nói là nó.
(*ở đây là chơi chữ, từ


có nghĩa là rút ra, hoặc là đánh đập, ở trên là Trương lão đầu mắng Tiểu Phong, ở dưới là lão Trương nhắc lại chuyện lần đầu gặp mặt)
- Khiến cho nó rời khỏi đội cảnh sát đi.
- Con cảm thấy làm cảnh sát vô cùng tốt, thực sự đấy, nó thích làm cũng được đi, huống chi, xã hội này, những chuyện này, cuối cùng cũng cần có người phải làm, nó là con của con, con còn có thể trông chừng nó một chút, ít nhất có thể đảm bảo được, nó sẽ không biến thành một cảnh sát tệ hại.
- Con cảm thấy những người làm bậc phụ huynh như chúng ta, phải ủng hộ sự lựa chọn của nó, chứ không thể ngang ngược ngang cản được, chuyện này là không đúng.
- A, anh nói vậy là đứng nói chuyện không đau lưng.
Đứa bé trai đảo mắt nhìn khắp nhà ga cũ.
Cái loại cảm giác sau khi hoàn dương trở về.
Vui tươi hớn hở đi tìm tin tức đời sau của mình.
Phát hiện người này ra đi vinh quang, người đó cũng hy sinh vinh quang, người đó lại cũng hy sinh anh dũng, loại cảm giác này, thật sự rất là sốt ruột đấy.
- Xem lời người nói kìa, lời con nói đều là thật lòng đấy.
Lúc này.
Điện thoại di động của lão Trương reo vang.
Lão Trương nghe điện thoại:
- Alo, Cục trưởng, sao vậy?
- Có chuyện gì à?
- A, là chuyện tuyển chọn người nằm vùng đã chọn xong rồi sao, tôi tuân theo sắp xếp trong cục, cũng tin tưởng ánh mắt của cấp trên.
- Ồ, là Trương Phong sao, phái Trương Phong đi...
Lão Trương sửng sốt một phen.
Ngay sau đó siết chặt điện thoại di động, gần như gầm thét lên:
- Con mẹ nó sao các người dám!

- Trước mặt kẹt xe rồi, ông chủ.
Oanh Oanh, người đang lái xe, mở miệng nói.
Châu Trạch ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, ngồi ở phía sau chính là lão đạo cùng với Hứa Thanh Lãng.
Có lẽ hiện tại lão đạo cùng lão Hứa đều rất suy yếu, lão đạo còn khá hơn một chút, ngồi xe lăn cũng không phải là do có vấn đề trong chuyện đi đứng, mà là do đầu óc của ông ta vẫn luôn “ong ong ong”, chuyện này khiến cho khả năng khống chế thăng bằng cơ thể trong mấy ngày nay của ông ta rất không xong, đứng thẳng đi bộ mà nói cũng đã rất dễ chụp ếch rồi, cho nên mới lựa chọn tạm thời ngồi xe lăn.
Thật ra thì vấn đề cũng không lớn, đoán chừng qua một thời gian nữa là có thể khôi phục lại.
Lão Hứa thì bởi vì mất máu quá nhiều, lại thêm vị trí vết thương, mặc dù không chạm đến tim, nhưng ngồi ở đó mở hang một lúc, muốn trong một thời gian ngắn mà phục hồi vết thương lại như lúc ban đầu cũng là một chuyện tương đối khó khăn.
Ở trong chiếc xe ở phía sau, người lái là luật sư An, người ngồi ở bên trong là Tiểu loli và Lưu Sở Vũ.
Ở phía sau cùng còn một chiếc xe nữa, người lái xe là Bạch Hồ, chẳng qua chỉ là biến thành dáng vẻ người, bên trong còn có mấy người cô gái da đen và Deadpool.
Dù sao cũng là tham gia tang lễ, người có thể tới, cơ bản đều tới.
Châu Trạch ngồi ở vị trí kế bên tài xế, không lên tiếng, vừa tham gia xong tang lễ của thuộc hạ của mình, nói tâm trạng không mất mát, thì là giả đi.
Cảm giác này, giống như là việc sáng sớm tỉnh dậy Sherlock Holmes chợt phát hiện mình mất hai đồng tiền dưới ngòi bút của Shakespeare*vậy.
(*ở đây tác giả viết là Sherlock Holmes – nhân vật trong tác phẩm của Conan Doyle, Sherlock Holmes được miêu tả là một người theo “chủ nghĩa phóng túng” trong thói quen và cách sống, và với tài năng của ông, ông thường có thù lao cao ngất với những vụ án của mình, nên 2 đồng với ông không là gì cả; còn Shakespeare là nhà văn chuyên viết về những vở kịch mang màu sắc bi kịch; nên ở đây có nghĩa là bi kịch hóa một sự tổn thất không quá nghiêm trọng)
Luật sư An xuống xe đi tới kiểm tra tình hình một lúc, rất nhanh thì đã vòng trở lại, gõ cửa sổ xe Châu Trạch một cái.
Châu Trạch hạ kính cửa sổ xuống, đồng thời theo thói quen mà cắn lấy điếu thuốc.
- Ông chủ, không phải là tai nạn giao thông, là phía trước đang kiểm tra xe qua lại, dáng vẻ cũng không giống như kiểm tra nồng độ cồn.
Nói đại khái, buổi tối kiểm tra nồng độ cồn của tài xế sẽ tương đối nhiều, còn vào ban ngày thì sẽ ít hơn một chút.
Châu Trạch gật đầu một cái, châm thuốc, ra hiệu cho luật sư An quay lại xe, từ từ chờ.
Trước mặt, một chiếc xe nối tiếp một chiếc xe đi qua, ở bên chỗ giao lộ có trạm kiểm tra tạm thời, cảm giác hẳn là đang tra đào phạm hoặc là gì đó.
Thông Thành vẫn là một thành phố tương đối yên bình, dĩ nhiên, trộm cắp gì đó hay tình cờ phát sinh một số án hình sự thì chắc chắn không thể thiếu được, nhưng tổng thể mà nói, vẫn được tính là yên bình.
Cho nên, loại tình huống này, thật đúng là rất hiếm thấy.
Từ từ, đến lượt xe của Châu Trạch.
Một vị cảnh sát trẻ tuổi đi tới bên cạnh cửa sổ xe, gõ một cái:
- Nữ sĩ, xin chào, mời xuất trình chứng minh nhân dân cùng với bằng lái xe của cô để kiểm tra, phối hợp với công việc của cảnh sát chúng tôi một chút, cảm ơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận