Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1702: Nhất thủ kình thiên* (1)

(*một tay chống trời)
Đoán chừng nếu như lúc này Bồ tát nói một lời.
Lão đạo sẽ không chút do dự mà từ bỏ Đạo môn sau đó dấn thân vào Phật môn, sau đó lại nhân tiện không biết xấu hổ mà biện giải cho mình một câu:
- Phật vốn cũng là Đạo thôi.
Châu Trạch khẽ cau mày, loại phản ứng này của lão đạo, anh có thể hiểu được, nhưng vị ở bên trong cơ thể lão đạo kia, tại sao vẫn còn chưa đi ra?
Chẳng lẽ.
Trước hết phải để cho anh và Thiết hàm hàm đi ra đánh trận đầu sao?
Đối với lão đạo, Châu Trạch vẫn yên tâm, nhưng đối với vị đời cuối cùng kia, ông chủ Châu thật sự có chút không chắc.
Vị nhà sư nhỏ đã chậm rãi đi tới.
Nơi mà guốc mộc của ông ta đi qua.
Đóa hoa nở rộ, xanh um tươi tốt.
Châu Trạch ném đầu thuốc lá ở trên mặt đất, xuống giường.
Người cũng đã đánh tới cửa rồi, vào lúc này, ba người nhà mình cũng không thể thực sự bắt đầu rút thăm quyết định người nào ra đúng không?
Trên bầu trời.
Bỗng nhiên xuất hiện một cái bóng to lớn, che khuất cả bầu trời!
Ngay sau đó.
Tiếng gầm thét liên tục đổ ập xuống.
Tiếp sau đó.
Còn có một thân thể còn to lớn hơn vùng đồng núi mênh mông này!
- Thiết hàm hàm!
Châu Trạch gọi một tiếng ở trong lòng.
Anh cảm thấy, nếu như đã bị phát hiện rồi, người ta cũng đã tới tận cửa, thậm chí người ta đều đã động “đao”, còn có cái gì tốt để ẩn nấp nữa sao?
Bất kể kết cục sau cùng như thế nào, ít nhất cũng phải bất chấp mọi giá mà đánh một trận.
Ai biết được.
Thiết hàm hàm ở bên trong cơ thể vẫn không hề đáp lại.
Phía bên lão đạo, kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn lên bộ thân thể kinh khủng của Thượng Cảng* đang không ngừng đè xuống kia, cả người đều sợ hãi đến choáng váng.
(*SIP – Shanghai International Port: Cảng quốc tế Thượng Hải – một địa danh được thành lập vào năm 1852)
Tuy nói khoảng thời gian này ở trong bệnh viện, chuyện xui xẻo đặc biệt nhiều, nhưng dù sao cũng không tránh được kiểu suy nghĩ của người bình thường, nhưng hiện tại là chuyện gì vậy chứ?
Bồ tát xuất thế, bản thân đã bái lạy ông ta, trên đỉnh đầu lại có một ngọn núi thịt heo nữa sao?
Cho nên.
Một màn khiến cho người ta dở khóc dở cười xuất hiện.
Ngày đó khi màn trời sập xuống, Châu Trạch cùng lão đạo ngẩng đầu.
Nhìn trời.
Giống như là quần chúng hóng chuyện vây ở chung quanh xem náo nhiệt và chụp hình lúc xe hơi bốc cháy vậy, phảng phất như thể thực sự không hề lo lắng là chiếc xe hơi này cháy một hồi sẽ nổ tung vậy.
Người duy nhất vẫn còn đang làm việc, cũng chỉ có lão Trương mà thôi.
Mười ngón tay của lão Trương siết chặt, bắt đầu kêu gọi sức mạnh của phân thân Giải Trãi ở bên trong cơ thể mình.
Anh ấy sẽ không đi quan tâm Châu Trạch và lão đạo muốn làm gì.
Anh ấy chỉ biết bản thân cần phải làm gì mà thôi.
Nhất là lúc đối mặt với loại tình huống nguy hiểm như thế này, ngược lại anh ấy vẫn có thể tiếp tục duy trì đầu óc của mình tỉnh táo.
Doanh câu vẫn là không có động tĩnh.
Châu Trạch cũng không không ngừng kêu gọi ở trong lòng nữa.
Được rồi.
Không có động tĩnh thì cứ không có động tĩnh đi.
Châu Trạch dứt khoát ngồi lại ở trên giường bệnh, lại lấy ra một điếu thuốc, giống như là dân nghiện hút thuốc không còn thuốc nào cứu được, nguyện vọng duy nhất trước khi chết chỉ là được hút một điếu nữa mà thôi.
- Ông chủ, trời sập rồi!
Vào lúc này, lão đạo cũng không để ý đến chuyện tiếp tục quỳ thiểm Bồ tát nữa, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ mà nhìn ông chủ nhà mình.
Trong mắt ông ta, ông chủ nhà mình chính là kiểu anh hùng cái thế mỗi lần xuất hiện đều sẽ mang theo tường vân bảy màu bay tới cứu ông ta vậy.
Trên thực tế, phần lớn thời điểm, quả thật đúng là như vầy, mỗi lần tiệm sách đối mặt với đối thủ kinh khủng thực sự, cơ bản đều là mọi người đánh hỗ trợ sau đó ông chủ xông lên chiến đấu giải quyết.
Nhưng hiện tại, ông chủ lại giống như một người không có chuyện gì vậy, ngồi ở bên đó, vẫn còn đang sờ bật lửa.
Làm gì vậy chứ!
Lão đạo gấp gáp đến mức hận không thể xông lên đánh rớt điếu thuốc lá ở trong tay Châu Trạch, rống một câu “Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe!”
Nhưng ông ta vẫn không dám.
Chẳng qua là chỉ ngồi không yên mà nhìn chằm chằm vào Châu Trạch.
Trong ánh mắt mang theo sự cầu khẩn, mang theo sự trông đợi, cùng với một chút ai oán và bồn chồn.
Lão Trương ở bên cạnh cũng đang gấp gáp.
Tuy nói anh ấy cũng biết cho dù mình có thể triệu hoán ra được sức mạnh của phân thân Giải Trãi bân trong cơ thể mình cũng không thay đổi được cục diện, nhưng anh ấy vẫn muốn thử một phen.
Chẳng qua là.
Cũng không biết là bởi vì phương thức chào sân của Bồ tát trước đó mà bị rung động, khiến cho nội tâm của anh ấy vô cùng không yên hay bởi vì nguyên nhân gì khác, dẫn đến bây giờ, ngay cả việc thúc giục sức mạnh phân thân Giải Trãi mà anh ấy cũng không làm được.
Giống như một người ngồi ở trên xe máy dùng sức đạp mạnh, nhưng làm thế nào cũng không đạp nổ máy được.
Càng gấp gáp càng không giẫm được, càng không giẫm được lại càng gấp gáp.
Mồ hôi hột to như hạt đậu đã không ngừng chảy trên khuôn mặt.
Lão Trương cắn chặt môi, vẫn còn tiếp tục làm thử.
Dù sao, vào lúc này, ngoại trừ thử, thì anh ấy cũng không thể làm được chuyện gì khác nữa.
- Ba!
Châu Trạch châm điếu thuốc.
Đừng nói chứ.
Ngọn núi này hoa tươi rực rỡ, không khí trong lành, hút thuốc ở nơi này, phảng phất như thể ngay cả mùi vị cũng trở nên thơm mát hơn một chút.
Mà bóng tối kinh khủng ở trên đỉnh đầu.
Đang càng ngày càng ép tới gần!
...
Vị nhà sư nhỏ kia dừng bước, khoảng cách, đã rất gần.
Ông ta có thể nhìn thấy rõ ràng ba người ở chung quanh giường bệnh.
Cũng có thể nhìn thấy Đế Thính – người đang lăn từ trên xuống.
Thậm chí.
Ông ta còn có thể cảm giác rõ ràng tâm trạng hoảng hốt mà Đế Thính đang tản ra vào lúc này.
Đế Thính sợ hãi đời cuối đùng, từ lần gặp mặt ngàn năm trước, cho dù kết quả là đời cuối cùng mất tích, Thập Điện Diêm La quật khởi, nhưng một màn đời cuối cùng đến gần Đế Thính vỗ vỗ đầu của nó trước đó, lại gần như đã in vào trong lòng Đế Thính một ám ảnh mãi mãi cũng không cách nào xóa được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận