Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 457: Nhặt được bảo

Châu Trạch ngồi xuống bên cạnh người phụ nữ, điều khiến anh có chút bất ngờ là vết thương đang thối rữa trên cơ thể người phụ nữ lại có thể từ từ khép lại. Rốt cuộc móng tay của mình có thể tạo thành thương tổn khủng bố tới cỡ nào, Châu Trạch rất rõ ràng.
Khi Oanh Oanh mới vừa thức tỉnh, cứng rắn không ai bì nổi như vậy nhưng vẫn bị móng tay của Châu Trạch thọc tới "gào khóc", huống hồ gì móng tay cương thi còn kèm theo rất nhiều độc tố bá đạo, thậm chí còn có khí tức tai ách nguyền rủa, bệnh viện bình thường cũng không cách nào giải quyết được.
Nhưng rõ ràng người phụ nữ này không tầm thường, bởi vì năng lực tự chữa trị của cô ta không tới từ thân thể cô ta.
Châu Trạch từng thấy thân thể cô ta, một người phụ nữ chết vì bệnh tật đột phát, rất bình thường, vốn không có gì đặc biệt.
Sau khi quan sát kỹ lưỡng.
Xốc quần áo người phụ nữ lên.
Nhìn vết thương cùng vị trí hư thối, nơi đó có chất lỏng màu xanh lam không ngừng hiện lên.
Châu Trạch đưa tay sờ thử.
Anh không cách nào đụng tới chất lỏng này, nhưng nó thật sự tồn tại.
Chẳng lẽ nó là đồ vật đến từ linh hồn?
Châu Trạch kiểm tra cơ thể người phụ nữ một hồi.
Thế nhưng anh không phát hiện được vật gì khác.
Điều này khiến Châu Trạch có chút thất vọng, người phụ nữ ngu ngốc này lên đây, ngoài tấm thẻ bài kia, cô ta không mang theo thứ gì khác nữa?
Nghèo như vậy sao?
Chẳng qua, Tứ gia trong miệng cô ta là tuần kiểm?
Trong hiệu sách của anh cũng có một tuần kiểm.
Nhưng một nha hoàn ngu xuẩn trong nhà tuần kiểm đã lợi hại tới mức như vậy sao?
Sau khi so sánh.
Đột nhiên Châu Trạch cảm thấy vị tuần kiểm nhà mình kia có vẻ hơi mất mặt xấu hổ.
Chẳng lẽ là vì người đi trà lạnh, sau khi bị tước đoạt dòng chữ xuất thân, thứ anh ta bị mất đi không chỉ là thân phận chức quan mà còn rất nhiều thứ khác?
Cũng có thể là.
Trong đám tuần kiểm cũng có phân chia người lăn lộn tốt và người lăn lộn không tốt, cũng phân chia mạnh yếu. Mà luật sư An lại thuộc về loại yếu gà?
Hồi tưởng lại hình ảnh sau khi luật sư An nhìn thấy chứng nhận quỷ sai của mình lập tức trực tiếp quỳ bái trước mặt mình.
Châu Trạch cảm thấy.
Rất có thể suy đoán của anh là đúng.
Giờ này khắc này, luật sư An đang vui vẻ ngồi trong phòng sách, nâng ly cà phê hết hạn còn không biết.
Cấp bậc của bản thân trong lòng ông chủ nhà mình.
Lập tức hạ thấp đi rất nhiều.
... ...
Do dự một chút.
Châu Trạch cảm thấy.
Phương pháp bảo đảm nhất vẫn là giết người phụ nữ này đi. Về phần "Tứ gia" gì đấy trong miệng cô ta.
Kệ anh ta.
Dù sao thì ngay cả người của cầu Nại Hà Châu Trạch cũng giết rồi, người của những địa phương anh cũng từng giết, rận nhiều rồi không sợ cắn, cũng không sợ giết nhiều thêm một người.
Chỉ có điều đột nhiên đáy lòng Châu Trạch lại hơi chần chờ.
Trong khoảnh khắc.
Chần chờ bị xóa đi.
Ban nãy cô ta đã muốn giết mình.
Chần chờ cái quỷ gì.
Ánh mắt Châu Trạch ngưng lại, móng của ngón giữa mọc ra, trực tiếp đâm thẳng vào não người phụ nữ kia.
Giết.
Xong hết mọi chuyện!
Vậy mà.
Đúng vào lúc này.
Bỗng nhiên lòng bàn tay Châu Trạch như bị phỏng.
Mặt em bé mới vừa xuất hiện trong lòng bàn tay Châu Trạch tự chui ra. Chỉ có điều hiện tại nó không phải màu đen mà có màu xanh nhạt, tinh khiết hơn rất nhiều so với lúc ban đầu.
Nhưng nụ cười mỉm “quỷ dị” chiêu bài vẫn còn đó, mặc dù hiện tại nó đã đổi thành biểu tình nịnh hót với Châu Trạch.
Tình cảnh lúc này cũng giống với bố cục trong phim điện ảnh.
Nhân vật phản diện và người làm việc ngấm ngầm, ai tốt ai xấu đều viết trên mặt, khán giả vừa xem đã có thể hiểu ngay.
Cho dù thằng này đã được vị trong cơ thể mình kia “tinh lọc”, từ sói hoang biến thành Husky, nhưng nó vẫn khiến người ta không thể triệt để yên tâm như trước.
Hình thể của mặt em bé có chút giống với rắn, xông ra từ vị trí lòng bàn tay Châu Trạch. Chỉ có điều hiện tại nó có vẻ hơi trong suốt, hẳn là vì nó đang tương đối hư nhược.
- Không cho phép tao giết cô ta?
Châu Trạch hỏi.
Đối phương gật đầu.
Ngay sau đó.
Mặt em bé trực tiếp phủ phục trên cơ thể người phụ nữ, chất lỏng màu xanh lam phân bố trên cơ thể người phụ nữ có tác dụng giúp người phụ nữ chữa thương kia bị mặt em bé hấp thu.
Dần dần.
Mặt em bé bắt đầu lột xác.
Thân thể của nó bắt đầu dài thêm không ít, cũng trở nên tinh tế hơn không ít, thậm chí ngay cả mặt em bé cũng bắt đầu từ từ rút đi, nhan sắc trên người cũng từ xanh lam chuyển lại thành màu đen, biến thành một con rắn đen nhỏ dài.
Có lẽ.
Đây mới là tướng mạo vốn có của nó.
Hình thái của mặt em bé lúc trước chỉ là tạo hình ngọc bội thôi, "thần thái" chân chính của nó hẳn là một con rắn.
Một con rắn nguyền rủa ẩn sâu trong ngọc bội!
Cùng với biến đổi của nó, hình xăm trong lòng bàn tay Châu Trạch cũng bắt đầu biến hóa, biến thành một con rắn đen uốn lượn, hộc lưỡi màu đỏ.
- Thứ chảy ra từ linh hồn cô ta, giúp cô ta chữa thương có thể bị linh hồn của mày hấp thu? Hơn nữa còn có thể chữa thương cho mày?
Rắn đen gật đầu, nhưng không ngồi dậy mà vẫn tiếp tục phủ phục trên cơ thể người phụ nữ, tham lam hấp thu.
- Mày trở lại cho tao!
Châu Trạch mạnh mẽ co lại.
Rắn đen phản kháng vài cái, cuối cùng vẫn bị hút vào trong lòng bàn tay Châu Trạch một lần nữa.
- Chẳng trách 'Tứ gia' kia lại giữ người phụ nữ ngu ngốc này bên người, thì ra bản thân người phụ nữ ngu ngốc này vốn không tầm thường.
Châu Trạch lầm bầm lầu bầu, ban nãy sở dĩ anh gọi rắn đen trở về vì anh nhìn thấy theo chất lỏng màu xanh lam bị rắn đen không ngừng hấp thu, tình trạng thân thể người phụ nữ bắt đầu chuyển tiếp đột ngột, phần lớn thân thể đang bắt đầu tiếp tục hư thối.
Ông chủ Châu làm việc chú ý tế thuỷ trường lưu, những việc chỉ có lợi ích trước mắt, kẻ ngu si mới làm.
Chẳng qua.
Cứ như vậy.
Châu Trạch vốn định giết chết cô ta, nhưng giờ đây anh đã thay đổi chú ý.
Mang cô ta về, nghĩ biện pháp phong ấn chặt cô ta, trực tiếp biến cô ta trở thành RBQ của người trong phòng sách.
Đến lúc đó.
Có người nào bị thương, có thể dựa vào người phụ nữ này để phục hồi như cũ.
Còn có.
Không phải trong phòng sách còn có mấy động vật nhỏ sao?
Tiểu Hầu Tử còn có hồ ly trắng đứt đuôi.
Thậm chí.
Còn có mèo mun bên trong sách Âm Dương.
Liệu có phải bọn nó cũng có thể dựa vào hấp thu những thứ này mà phục hồi như cũ?
Tuy nói tiền thân của tiểu Hầu Tử, cũng chính là con yêu hầu thẩm du kia đã để lại ấn tượng rất không tốt cho Châu Trạch, nhưng anh không thể phủ nhận, nếu có thể khiến tiểu Hầu Tử khôi phục thực lực ban đầu, tương đương với trong tiệm sách nhiều thêm một tôn đại thánh trông nhà hộ viện.
Châu Trạch tìm kiếm một hồi, phát hiện điện thoại của mình đã vỡ vụn trong lúc chiến đấu… Giờ thì nhức trứng rồi. Nơi này trước không thôn sau không tiệm, làm sao trở về được đây?
Xe taxi kia còn đang ở chỗ kia, tuy nó là xe taxi kiểu hộp số tự động tương đối hiếm thấy, nhưng lúc trước Châu Trạch dùng một tay cũng có thể lái nó. Chỉ có điều hiện tại, tay phải của anh vẫn đang gãy, tay trái thì mất hai chiếc móng, đầu ngón tay của anh cũng đang chảy máu đầm đìa, gần như nằm trong trạng thái nửa tê liệt, sao anh có thể lái xe được?
A.
Trong mơ hồ.
Châu Trạch khom lưng.
Học theo hành động của con rắn đen lúc mới rồi, dán mặt mình trên ngực người phụ nữ. Anh không biết phải hấp thu như thế nào, nhưng anh cho rằng chỉ cần húp từng ngụm lớn là được.
Vậy mà.
Châu Trạch mút lấy mút lấy, ngoài cảm giác ở chỗ sâu trong linh hồn mình truyền đến cảm giác hơi lạnh sảng khoái, thương thế trên người mình không chút thay đổi, cũng không có chút dấu hiệu muốn chuyển biến tốt nào.
Không nên…
Rõ ràng phải có tác dụng mới đúng.
Rắn đen có thể dựa vào việc hấp thu thứ này để phục hồi như cũ, chứng minh chất lỏng màu xanh lam này có công dụng phục hồi linh hồn thể như cũ. Cho dù nó không thể giúp linh hồn thể tiến giai, nhưng muốn tu bổ trên cơ sở vốn có hẳn sẽ không khó khăn gì.
Hơn nữa, không phải thân thể người phụ nữ này đang khôi phục sao? Hẳn nó cũng có tác dụng với thân thể mới đúng.
Hay là.
Chất lỏng màu xanh lam này thật sự chỉ giúp linh hồn thể khôi phục như cũ, mà vì linh hồn của người phụ nữ kia đang nằm trong thân thể này, được linh hồn dẫn dắt nên mới kích thích tiềm lực của thân thể này, dẫn đến thân thể cũng phục hồi như cũ với tốc độ người thường khó có thể tưởng tượng được?
Cho nên.
Thật ra thứ này chỉ có tác dụng với linh hồn thể, không có bất kỳ hiệu quả gì đối với xương thịt của con người.
Nghĩ đi nghĩ lại, Châu Trạch lại thuận thế đâm ra vài vết thương trên cơ thể người phụ nữ, khiến thương thế của cô ta vẫn nằm trong trạng thái "rất nặng", phòng ngừa người phụ nữ này chữa trị hoàn tất quá sớm.
Dù sao thì vì có thể đánh bại cô ta, ngay cả móng tay của mình Châu Trạch cũng hy sinh, không biết bao lâu nữa mới có thể mọc dài trở lại. Nếu để người phụ nữ này lần thứ hai len lén khôi phục thực lực, đó mới thực sự là đau đầu.
Khiêng thân thể người phụ nữ một lần nữa đi tới bên cạnh taxi.
Kiểm tra một chút.
Phát hiện rõ ràng trong xe taxi còn có một chiếc điện thoại di động, đồng thời điện thoại còn không đặt mật khẩu, hẳn là bình thường nữ tài xế taxi kia vẫn dùng hai chiếc điện thoại di động.
Trong điện thoại của ông chủ Châu vốn chỉ có mấy số điện thoại, mò đi mò lại miết, trên cơ bản anh đã ghi tạc chúng trong lòng. Châu Trạch bấm số điện thoại của lão Trương trước.
- Alo, ông chủ, có chuyện gì vậy? Tôi đang bận đây, Thông Thành mới xảy ra vụ án cướp đoạt xe taxi, tôi còn đang dẫn người đi điều tra đây.
- ... ... - Châu Trạch.
- Ông chủ?
- Taxi là tôi cướp, hiện tại không sao rồi.
Lão Trương ngừng thật lâu, sau đó mới khó khăn mở miệng nói: - Được rồi.
- Nhớ nơi đào được thi thể lên lần trước không? Anh lái xe tới đón tôi, hiện tại tôi không lái xe được.
- Vâng, ông chủ, tôi đến ngay.
Cúp điện thoại.
Châu Trạch lại dùng móng tay chọc ra vài cái lỗ trên cơ thể người phụ nữ, lúc này anh mới yên tâm nửa ngồi nửa nằm trên ghế.
Đại khái chừng hai mươi phút sau, xe của lão Trương đã được lái tới.
- Ông chủ, là ông chủ sao?
- Tôi ở đây.
Châu Trạch ngáp một cái, hơi mệt mỏi, anh muốn trở về ngủ sớm một chút.
Duỗi lưng một cái.
Thấy người phụ nữ lại phục hồi không ít.
Anh lập tức chọc thêm vài lỗ trên cơ thể người phụ nữ.
Lão Trương mới vừa đi tới bên cạnh xe nhìn thấy một màn này, sửng sốt một chút.
- Cõng cô ta lên mang về, còn có tác dụng.
Lão Trương hít sâu một hơi rồi gật đầu, anh ta cảm thấy bản thân mình càng lúc càng giống cảnh sát hư hỏng.
Ngồi xe của lão Trương.
Nửa giờ sau, rốt cục bọn họ cũng về tới phòng sách.
Trên đường về, Châu Trạch lại chọc thêm mấy lỗ trên cơ thể người phụ nữ.
Mẹ nó.
Sức phục hồi biến thái này!
Ông chủ Châu cảm giác nếu mình là Tứ gia kia, mình cũng không nỡ giết chết người phụ nữ này. Không những không giết, còn phải dụ dỗ cô ta, nói chuyện với cô ta mỗi ngày, không đúng, là tẩy não.
- Đã về rồi?
Luật sư An đẩy cửa ra đi ra.
Nhìn thấy lão Trương ôm một người phụ nữ trở về.
Ngay từ đầu.
Luật sư An còn không coi đây là chuyện đáng kể gì.
Nhưng khi cô ta bị ôm ngang qua người luật sư An.
Luật sư An chợt sửng sốt.
Luật sư An quay đầu lại, ngăn cản lão Trương, ngay sau đó anh ta đặt tay mình trên đầu người phụ nữ, nhắm mắt lại.
Trong khoảnh khắc.
Sắc mặt luật sư An chợt biến đổi.
Kinh hô:
- Thúy Hoa nhi, là cô sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận