Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 641: Không thể nhịn được nữa! (2)

Tỷ như con khỉ trong tiệm sách của Châu Trạch, chưa từng nghe nói cảnh sát dùng Hầu Tử như cảnh khuyển, nhưng mũi của tiểu Hầu Tử trong tiệm sách thật sự linh quang, mỗi lần tiến vào hoàn cảnh kết giới, nó luôn có thể tìm được lối ra trước.
Chòm râu của mèo mun càng không ngừng lay động với biên độ rất nhỏ.
Giống như một thanh trường mâu sắc bén.
Ánh mắt nó híp thành một đường nhỏ.
Mang theo sự nghiêm trang và tuyên thệ như thợ săn đang tìm con mồi.
Đại Trường Thu không biết mèo mun đang nhìn gì.
Nói thật, đây cũng không phải mèo của anh ta, càng không phải thú cưng của anh ta, thậm chí, tra cứu kỹ càng, nó là thú cưng của ai còn thật không dễ nói.
Nói chung, bên cạnh mỗi người trong Thập Thường Thị đều có một con mèo, màu lông khác nhau, kích cỡ khác nhau, ngay cả tính cách cũng bất đồng, bình thời đều là tiêu không rời mạnh mạnh không rời tiêu.
Mà bản thân là Đại Trường Thu.
Con mèo mun bên người này.
Đương nhiên cũng là con mèo lớn nhất trong số tất cả mèo ở Thập Thường Thị!
- Meow!
Đầu lưỡi mèo mun lộ ra, liếm môi một cái.
Như đang kêu gọi "tiểu bảo bối, ra đi, ta sẽ yêu ngươi".
Nó nhiều lần cất bước đi lướt qua bên cạnh Châu Trạch, lại không chú ý đến, dị dạng quen thuộc nó cảm ứng được, thật ra đến từ chính cơ thể quỷ sai bình thường trong mắt nó.
Tìm hai vòng.
Vẫn không tìm được.
Mèo mun có chút phiền não.
Nhếch miệng.
Mặt lộ hung tướng.
Sau đó.
Trên thân thể nó xuất hiện một vệt sáng.
Trong quang ảnh này.
Nổi lên một hình ảnh cực kỳ rõ ràng.
Trong tấm hình.
Một người đàn ông để trần nửa người trên ngã vào đống xương trắng.
Bốn phía rậm rạp chằng chịt hài cốt gãy chi.
Người đàn ông đã chết.
Vẫn không nhúc nhích.
Hình ảnh.
Có cảm giác phá lệ thê lương.
Mà một con mèo mun hình thể rất nhỏ, thậm chí có thể nói là mèo con, đang chậm rãi tiến đến bên cạnh người kia.
Có chút tham lam duỗi đầu lưỡi của bản thân ra, bắt đầu liếm láp máu tươi của người đàn ông.
Như kền kền từng bước xâm chiếm thi thể.
Chó hoang tha rác.
Trong hình ảnh.
Không ngừng mà truyền ra tiếng "meow meow meow".
Như một hài đồng đang không ngừng nỉ non "ăn ngon, ăn ngon".
Đây là hồi ức trong trí nhớ của mèo mun.
Lúc này, hình ảnh bị nó dùng thiên phú thần thông một lần nữa tái hiện ra, sau đó nó lại tiếp tục quét mắt bốn phía.
Nó đang đợi.
Nó biết.
Tính tình của người kia.
Không thật tốt.
- Nó đang chọc giận anh.
Châu Trạch thầm nói.
Doanh câu không trả lời.
- Ngay cả con mèo con kia cũng biết tính tình của anh năm đó thối tới mức nào, anh à, hết thuốc chữa, hết thuốc chữa.
Doanh câu vẫn không có nói.
Châu Trạch có chút kinh ngạc.
Vì sao lúc này, doanh câu…
Còn tâm bình khí hòa như vậy?
Dường như vì vẫn không thể phát hiện được mục tiêu chân chính, con mèo mun lớn này cũng lộ ra thần sắc như chính bản thân mình đã cảm ứng sai, có vẻ hơi tức giận, dù sao việc chui vào nơi này từ cái khe hở kia cũng không dễ dàng, đã phí không ít tinh thần.
Lập tức, nó trực tiếp dùng đuôi đánh tan quang ảnh, sau đó đầu lưỡi vòng một vòng, tùy ý kéo mấy quỷ sai bị đóng băng đưa vào miệng, chậm rãi nhai nuốt lấy, như đang nhai đồ ăn vặt.
- Ôi nha, ôi nha, tổ tông ơi, không thể ăn, không thể ăn, tôi và Bồ Tát đã ước định xong, nếu mày thèm ăn, tao dẫn mày tới vùng ngoại ô tìm một số cô hồn dã quỷ ăn một bữa thật ngon, được không?
Mèo mun có vẻ hơi bất mãn, nhưng không làm gì nữa, ngược lại lè lưỡi, cuốn lấy Châu Trạch và lão Trương bị đóng băng bên cạnh đi.
- ... ... - Châu Trạch.
- Được được được, ăn thêm lần này nữa, ăn thêm lần này nữa sau đó chúng ta lập tức rời đi, chỉ một lần này nữa thôi.
Đại Trường Thu sờ sờ bộ lông mèo với tư cách trấn an.
Mèo mun xoay người, vung lão Trương đã bị đóng băng lên.
Sau đó hé miệng.
Chuẩn bị nuốt một phần "cá muối" cuối cùng vào.
- Oanh!
Đúng lúc này.
Toàn bộ đại điện bỗng nhiên chấn động lên.
Từng sợi xích màu đen từ dưới đất hiển hiện.
Một xiềng xích hung tợn quất vào trên người mèo mun lớn, thân thể mèo mun lớn bị quất quay mấy vòng, lão Trương vốn sắp rơi vào trong miệng cũng rơi xuống.
Ánh mắt Đại Trường Thu ngưng lại, nhìn khắp bốn phía.
Lại phát hiện khói đen này có thể lập tức ngăn cách tất cả cảm ứng.
Bốn phía.
Chẳng khác gì trong nháy mắt bị bôi thành một đoàn bột nhão!
Mà trong khói đen.
Có một bóng người đang từ từ mà hiển hiện.
Từ đó chậm rãi đi ra.
Chung quy lại vẫn cách một tầng sương mù, nhìn không rõ lắm.
- A, anh là ai? Tôi mới dời nhà tới nơi này, anh đã tới đây làm khách?
Đại Trường Thu cười ha hả hỏi.
Bóng người trong sương mù lại chậm rãi đáp lại, nói:
- Nhà mày?
Châu Trạch có chút buồn rầu.
Đứng trong làn sương khói.
Thậm chí có thể nói là có chút mê mang.
Bởi vì vào lúc này.
Bỗng nhiên anh phát hiện.
Người chiếm quyền khống chế thân thể.
Vậy mà lại là bản nhân anh.
Mà không phải doanh câu.
Này.
Vẫn là lần đầu tiên.
Trước đây, mỗi lần mình triệu hồi doanh câu ra ngoài, tương đương với ý thức của mình tạm thời thoái vị, tiến vào trạng thái ngủ đông, sau đó doanh câu sẽ tiến lên thao túng tất cả.
Rồi sau đó, cụ thể đã phát sinh chuyện gì, còn phải chờ Oanh Oanh hoặc luật sư An đến nói cho anh biết. Tỷ như chuyện lần trước, tên ngu ngốc cứng đầu kia muốn đi nghênh chiến Phật Tổ, Châu Trạch cũng phải đợi xong việc mới biết được.
Lần này lại khác.
Lần này anh rất rõ ràng, anh cảm giác được trong cơ thể mình đang có một nguồn sức mạnh dồi dào.
Nhưng ý thức của anh.
Vẫn còn thức tỉnh.
- Tôi không biết đánh nhau.
Ông chủ Châu nói thầm trong lòng.
Đây là lời nói thật.
Tuy nói ông chủ Châu không còn là tên ngây ngô gà mờ, mà tình cảnh khi Châu Trạch đánh nhau, dùng lời của Hứa Thanh Lãng đến nói, thật giống như người đàn bà đanh đá lấy móng vuốt để cào người. Hiện tại, Châu Trạch đã khá hơn trước kia rất nhiều.
Nhưng mà.
Nếu so sánh với doanh câu.
Quả thật, có thể nói là Châu Trạch không biết đánh nhau.
Lúc này, đúng là khoảnh khắc yêu cầu phải liều mạng.
Kết quả bỗng nhiên anh ta uỷ quyền?
Sức mạnh đương nhiên là có.
Nhưng cùng một sức mạnh, nếu đặt vào tay người khác, để người khác sử dụng, kết quả và quá trình xuất hiện cũng sẽ khác hẳn.
Giống như với cùng chiếc xe đua.
Bạn để một tay mơ chưa ngay cả bằng lái xe cũng chưa thi đấu với một tuyển thủ chuyên nghiệp, cho dù xe đua của hai bên đều được lắp ráp các hạng tính năng giống nhau như đúc, nhưng thật sự có thể giống nhau sao?
- Ẩn… Giấu…
Châu Trạch gật đầu, thở phào một hơi, anh biết doanh câu có ý gì. Tuy nói vì thông qua nguyên nhân đặc biệt cùng với lúc trước con mèo mun to lớn này đã từng uống máu doanh câu, từ đó sinh ra bản năng cảm ứng yếu ớt với doanh câu, nhưng những người khác lại không có loại cảm ứng như vậy, cũng sẽ không có loại năng lực này.
Cũng bởi vậy.
Lúc này, nếu để Châu Trạch tiếp tục kiểm soát thân thể và sức mạnh này.
Có thể tránh được chuyện doanh câu trực tiếp xuất hiện sau đó tạo nên sóng to gió lớn.
Chỉ là.
Châu Trạch vẫn có chút không hiểu.
Vì sao doanh câu lại biến đổi nhanh như vậy?
Vậy mà anh ta còn biết đường suy nghĩ tới hậu quả?
Đây là doanh câu sao?
- Anh bạn này, nếu đã đến, sao không ra ngoài gặp chủ nhân là tôi đây?
Đại Trường Thu đứng ở nơi đó không hề động đậy, vẫn một bộ cười hi ha như trước. Bên cạnh anh ta là con mèo mun to lớn, lúc thì nghi ngờ lúc thì mờ mịt.
- Tôi có thể đánh thắng sao?
Châu Trạch hỏi.
Vào lúc này lại hỏi vấn đề như vậy, thật ra rất ngốc.
- Tố… Hồn…
Một luồng lực lương huyền ảo dung hòa vào trong đầu Châu Trạch.
Châu Trạch theo bản năng mà nói ra hai chữ này.
Trong phút chốc.
Linh hồn của Châu Trạch, từ hơi thở cho đến hình thể đều xảy ra biến hóa kịch liệt.
Quả thực là từ trong ra ngoài.
Mặt khác, nó đã hoàn toàn thay đổi thành một linh hồn xa lạ.
- Hiện tại anh đã cam lòng dạy tôi rồi?
- Đúng rồi.
- Còn có phân thân kia nữa, chính là đám tộc nhân có ngai vàng xương trắng của anh, bọn họ cũng do anh dạy ra phải không? Có thể…
- Meow!
Bỗng nhiên, tiếng mèo kêu truyền đến.
Đánh gãy hy vọng tiếp tục moi thêm chút kiến thức của Châu Trạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận