Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1098: Ngoan, tôi hiểu rồi (2)

- Phùng Tứ nói đó là vợ và con gái của anh yêu cầu anh ta giải thoát giúp họ cho nên mới đánh tan, là các cô ấy quỳ xuống dưới chân Phùng Tứ cầu khẩn!
- Mẹ bà nhà nó.
- Lão tử tính kế anh là tính kế anh, nhưng ông đây cũng không nhàm chán như vậy, tính kế anh xong mới lấy vợ và con gái anh ra mà trút giận.
Bước chân của đứa trẻ sơ sinh, dừng lại.
Dường như anh ta thực sự đang suy tư, giống như anh ta thực sự đang nghi ngờ, nhưng anh ta vẫn chậm rãi giơ tay lên, đây gần như là một loại quán tính.
Cơn cuồng phong màu đen kinh khủng lại lần nữa lấy tốc độ cực nhanh đánh tới.
Châu Trạch hít sâu một hơi, sát khí cương thi trên người khuếch tán ra.
Cưỡng ép bước lên trước.
Lại lần nữa đánh tan chiêu này của đối phương.
Nhưng hai cánh tay của ông chủ Châu cũng bắt đầu run rẩy, gân xanh lộ ra, hiển nhiên, thân thể của anh cũng có chút gắng gượng.
- Bây giờ nói những thứ này, còn có ý nghĩa gì? – Đứa trẻ sơ sinh trầm giọng nói.
- Có ý nghĩa, đương nhiên là có ý nghĩa, quy tắc của âm ti, chẳng lẽ anh còn không biết hay sao!
- Thứ nhất, là do chính anh không tuân theo quy tắc trước!
- Thứ hai, con mẹ nó anh đừng có nói khi đó anh không phát hiện linh hồn của vợ và con gái anh có dị biến, ông đây tính kế anh, nhưng anh lại ép buộc đem chuyện linh hồn vợ con anh bị phá nát tất cả đều tính lên đầu ông đây, để che giấu cho nội tâm áy náy của anh, ông đấy nhất quyết không cho anh như ý đó!
Luật sư An gào muốn rách cổ họng.
Đứa trẻ sơ sinh không tiếp tục nâng tay lên nữa.
Mà là chậm rãi nhắm hai mắt.
Hai hàng lệ nóng bắt đầu từ khóe mắt anh ta nhẹ nhàng rơi xuống.
Thứ vốn là sát ý, vào lúc này lại bắt đầu đang từ từ tiêu tan.
Lúc này, trong lòng ông chủ Châu thật sự có chút dở khóc dở cười.
Đây là.
Thực sự không định giết nữa?
Lương tâm trỗi dậy?
Bắt đầu tự sám hối?
Có lẽ là thường thấy anh lừa tôi gạt, cũng đã quá quen với loại luật rừng “quỷ ăn quỷ” này của địa ngục, bỗng nhiên địa đụng phải loại chính nhân quân tử như thế này.
Ông chủ Châu thật sự có chút không thích ứng được.
Đồng thời, cũng không nhịn được phỉ nhổ ở trong lòng: Người anh em, với tính cách này của anh, lúc trước bị An Bất Khởi tính kế rồi gài bẫy, thực sự không oan. Không bẫy anh thì bẫy ai chứ?
Luật sư An lần nữa thò đầu ra từ phía sau Châu Trạch, nhìn thấy đứa trẻ sơ sinh kia cũng đã dừng lại, chính anh ta cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói:
- Chuyện ban đầu, là tôi có lỗi với anh, tôi nói xin lỗi với anh, là tôi âm mưu vị trí của anh, nhưng lần này các người trốn lên đây, chắc chắn không phải vì tới tìm tôi báo thù đâu nhỉ?
- Vậy thì.
- Chúng ta nước sông không phạm nước giếng, có được không?
Đứa trẻ sơ sinh mở mắt ra.
Con ngươi màu đỏ tươi nhìn chằm chằm luật sư An, không lên tiếng.
- Như thế này đi, chờ ngày nào đó tôi lấy lại được văn tự xuất thân của chính mình, khôi phục thực lực rồi, hai chúng ta quyết đấu một trận, đấu một trận sinh tử?
- Bộ dạng hiện tại của tôi, coi như anh có giết tôi rồi cũng không thoải mái phải không ?
Đứa trẻ sơ sinh mở hai tay ra, dấu ấn trên mi tâm đang từ từ nhạt đi, đồng thời, vòng sáng màu đen ở trên đỉnh đầu anh ta cũng đang từ từ thu nhỏ lại, khí tức ở trên người cùng với bóng dáng ở đường ranh giới kia, cũng đang từ từ nhạt đi.
Anh ta đang thu tay lại, đồng thời, anh ta cũng đang đáp xuống.
Cuối cùng luật sư An cũng yên lòng, nói khẽ với Châu Trạch:
- Ông chủ, đây chính là nguyên nhân tôi thích làm bạn với những người thật thà.
Châu Trạch có chút không còn lời nào để nói.
Đồng thời, còn cảm thấy có chút không chân thực.
Như thế này là.
Đình chiến rồi?
- An Bất Khởi, tôi chờ đến ngày anh lấy lại được văn tự xuất thân, tôi sẽ không mượn lực lượng của nó, đến đấu một trận...
Đứa bé sơ sinh còn chưa nói dứt lời.
Chỉ nghe trong hư vô bỗng nhiên truyền đến một tiếng gầm thét u ám:
- Tôi đánh hơi được mùi của Huyết thực*, rất nhiều rất nhiều huyết thực tươi mới, có nghĩa là đã đến dương gian rồi sao, đến dương gian rồi phải không, haha haha, tôi tới rồi, tôi tới rồi đây!
- Đói quá, đói quá đi, tôi thực sự đói nha! ! ! ! ! !
(huyết thực: ý chỉ đồ tươi sống dùng trong cúng tế, ngày xưa thường giết động vật lấy máu để tế lễ)
Trẻ sơ sinh kinh ngạc ngẩng đầu, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ.
Khe nứt vừa mới bị anh ta thu nhỏ lại đến chỉ còn bằng nắm đấm, gần như đã sắp tan biến.
Vào lúc này chợt lớn ra gấp mấy lần.
Một cánh tay đầy lông nhung, từ khe hở bên trong dò xét đi ra.
Cùng thời khắc đó, từ bên trong cơ thể Châu Trạch truyền tới một trận kích động mãnh liệt:
- Chó… canh… cửa...
- Sao?
- Tôi... đói… rồi...
Châu Trạch đưa tay vỗ vị trí lồng ngực một cái.
Có chút bất đắc dĩ nói:
- Ngoan, tôi hiểu rồi.
...
- Bạch!
- Bạch!
Hai bóng người tăng tốc vọt tới.
Một ở bên trái.
Một ở bên phải.
Hai người đồng thời xuất thủ, bắt được hai bên phân biệt của con rối lão thái bà, không cần phải chào hỏi nữa, trong phút chốc đồng thời phát lực!
- Rắc rắc...
Lúc này, con rối dưới sự tấn công từ hai phía của hai đại cương thi, trực tiếp bị xé tan.
Nhưng mà.
Bên trong con rối, ngoại trừ đường vân phù văn bị hư hại ra, không còn gì khác.
Thằng bé trai hít sâu một hơi, khom lưng, nhặt con rối bị hư hại lên, xé tờ poster quảng cáo nước dừa “uống từ nhỏ đến lớn” ở trên vách tường ở bên cạnh.
Con rối vỡ vụn được anh ta gói lại ở bên trong, sau đó thắt nút, vác lên trên vai.
Bả vai nho nhỏ, vác một đống to to.
- Bị lừa rồi.
Oanh Oanh có chút bất đắc dĩ nói.
Trước đó hai người bọn họ đuổi theo con rối lão thái bà ra ngoài, trước đó là do nghĩ bản tôn ở bên trong con rối lão thái bà này, kết quả cũng không phải vậy.
Ngược lại thằng bé trai lại lơ đễnh, ước chừng cân nặng, xác nhận tờ poster này sẽ không bị rách.
- Này, anh thu cái đống rách nát này làm gì vậy? - Oanh Oanh hỏi.
Con rối cũng đã bị xé rách rồi, hơn nữa, thật ra trước đó cũng bị hư hại rất nghiêm trọng, bây giờ, lại càng tan nát đến không nỡ nhìn.
- Mang về cho lão Hứa nghiên cứu một chút, coi như mang chút vật liệu thí nghiệm về cho cậu ta thôi.
Thằng bé trai rất bình tĩnh trả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận