Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 750: Bàn tay đen tối phía sau!

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: TTTV
-------------------
Cho dù sắp tới thu vào khó khăn, nhưng vì “Nước chảy đá mòn”, cũng có thể nhìn thông suốt.
Đánh xe ngựa phun ra một vòng khói, cười chỉ ba người nuôi ngựa dẫn ngựa phía trước, đây chắc là công nhân của anh, cười nói với Châu Trạch và Oanh Oanh
- Từng đi phủ Mộc Vương trong thành cổ rồi chứ?
Châu Trạch không trả lời, trên thực tế, giống như thật sự chưa kịp đi.
- Tôi họ Dương, ở Lệ Giang, dòng họ Dương này là họ trước kia Mộc Vương gia ban thưởng cho gia nô, là nô tài trong nhà Mộc Vương gia.
- Ha ha.
- Nhìn thấy mấy công nhân kia của tôi không?
- Biết bọn họ có họ gì không?
- Họ Mộc!
- Đời sau của Mộc Vương gia làm công cho đời sau của nô tài ông ấy.
Dường như ông chủ này rất thích kiểu chuyện xưa “Nông nô lật mình hát mừng”, xem chừng thường xuyên khoe ra với du khách.
Nói thật ra.
Ở khu vực dân tộc Nạp Tây Lệ Giang này, Mộc Vương phủ thật sự là “Thổ hoàng đế” sáu trăm năm trước, từ triều Nguyên vẫn luôn kéo dài qua Minh Thanh và dân quốc.
Cũng chính là triều Thanh dưới thời đại Ung Chính giỏi xử lý vấn đề dân tộc thiểu số làm ra vụ “Thay đổi quản lý đất đai”.
Xem như làm suy yếu đi thế lực của Mộc Vương gia, nhưng phú quý của Mộc gia vẫn kéo dài đến tận dân quốc.
Sau đó.
Mộc Vương gia bị quả đấm thép của xã hội chủ nghĩa đả kích.
Nghe nói lúc trước toàn bộ phủ Mộc Vương đều trống rỗng, để dân nghèo không có nhà ở gần đó đi vào ở, về phần tài sản của Mộc Vương phủ cũng đã được sung công phân cho dân nghèo địa phương.
Tuy rằng đây là một nhạc đệm nhỏ trong dòng chảy lịch sử.
Nhưng lúc này nghe thấy.
Thật sự có cảm khái thổn thức “Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây”.
Đi tương đối chậm.
Đại khái lúc sắp mười giờ, Phùng Tứ dẫn đường mới giơ tay lên.
Luật sư An lại cho một khoản tiền, hơn nữa kêu bọn họ ở đây chờ mình, chờ mang nhóm người mình xuống còn có thù lao nữa.
Ông chủ cũng đáp ứng, đáp ứng đợi đến sáng hôm sau, lập tức mang theo công nhân “Ông chủ” ngày xưa đến tìm sơn động gần đó hoặc dựng lều trại.
Mấy năm trước, dân địa phương vào núi săn thú, đánh gấu, đánh sói, đó là chuyện thường xảy ra, cho dù dùng súng bắn lũ này, rất nhiều nhà đều giấu giếm không ít, lúc trước chính phủ muốn thu nộp, cũng không có mấy người thành thật nộp lên hết, đặt trong nhà coi như kỷ niệm.
Cho nên chuyện cắm trại trên núi này cũng không tính là khó khăn vất vả gì đối với bọn họ.
Mọi người tụ tập cùng một chỗ, lại dưới sự hướng dẫn của Phùng Tứ Nhi đi về trước vài cây số, mới dừng lại ở chỗ khe núi.
Trên sườn núi trước mặt có một căn nhà bằng đất, nơi đó chắc có một gia đình.
Luật sư An hơi thất vọng thở dài, nói:
- Vừa thấy đã biết quá nghèo rồi, vốn tưởng rằng đánh cỏ trong hang còn có thể chuyển một khoản ra, hiện giờ cảm thấy kể cả tiền đi lại cũng không kiếm về được.
Đương nhiên, đây chỉ đang nói giỡn.
Trên sườn núi, một hộ gia đình sống một mình, ngược lại thật sự có cảm giác “Thế ngoại cao nhân”.
- Có cần chia ra đánh mấy đường không?
Luật sư An nhìn về phía Phùng Tứ.
- Cùng tiến lên đi, ông ta sẽ không chạy, trong nhà ông ta còn rất nhiều người.
Phùng Tứ Nhi nói đến đây, thật bình tĩnh tiếp tục giải thích:
- Con của ông ta ngã gãy chân, con gái ông ta là người thiểu năng.
- Bốn đời con cháu phía dưới đều có bệnh tật, sinh hoạt không thể tự lo, ông ta có thể chạy đi đâu chứ?
- Bi thảm như vậy?
Châu Trạch hơi ngoài ý muốn, nhưng lập tức nói:
- Đã sống bi thảm như vậy, thế chúng ta nhanh chóng giúp ông ta giải thoát đi.
Đối với người muốn mạng mình vả lại muốn tính kế mình, ông chủ Châu không hề lòng dạ đàn bà.
Về phần nếu như vị kia chết rồi, người nhà ông ta làm sao bây giờ.
Thật có lỗi.
Châu Trạch không hề định quản.
- Đây là?
Luật sư An đã nghe ra ý tứ khác trong đó, bởi vì tên này thật sự rất xui xẻo:
- Cố tình ở cùng nhau đúng không?
Phùng Tứ gật đầu.
- Sau khi ông ta chết, làm quỷ sai, sau khi nhận việc, lại ở cùng một chỗ với người nhà mình, thậm chí còn chủ động giúp người trong nhà mình cải thiện cuộc sống, chữa bệnh.
- Mới đầu còn hòa thuận mỹ mãn.
- Nhưng dần dần.
- Đầu tiên là cha mẹ đột tử, sau đó con trai con gái xảy ra ngoài ý muốn, theo sau càng dính dáng đến bốn đời cháu đều gặp vận rủi.
- Nói trắng ra là.
- Chúng ta loại người này, cho dù chiếm cứ lấy thân thể một người sống hoạt động ở dương gian, nhưng chung quy không phải người của dương gian, cố tình sinh sống cùng với người có quan hệ liên kết với mình, chỉ mang đến vận rủi cho bọn họ mà thôi.
- Huyền tu ngược lại còn tạm, bản thân tự nhiên có phương pháp xử lý hóa giải của mình, nhưng đối với người thường mà nói, ở càng gần càng dễ dàng bị phản phệ.
Châu Trạch nghe xong không nói được gì.
Oanh Oanh còn hơi vui sướng.
Bởi vì như vậy, vợ cả của ông chủ sẽ không về được!
Châu Trạch không nghĩ đến bác sỹ Lâm đầu tiên, anh nghĩ đến chính là lão đạo.
Hứa Thanh Lãng là huyền tu, cậu ta và cương thi quỷ sai ở cùng một chỗ không có vấn đề gì.
Nhưng lão đạo chỉ là một thần côn gà mờ, trừ bỏ sờ đũng quần ra thì không hề có chút bản lĩnh gì.
Ở trong hiệu sách sắp được hai năm rồi.
Vẫn tinh thần sáng láng có thể đi trêu chọc mấy cô em.
Chậc.
Mạng cũng thật cứng rắn.
Đợi đến khi mọi người bắt đầu đi lên sườn núi.
Từ xa đã nhìn thấy trên bãi đất trống bằng phẳng trước nhà.
Có một người dáng dấp như lão nông ngồi ở đó.
Ở bên người lão nông.
Còn có hơn mười con gà đi tới đi lui.
- Gà đất gà rừng chân chính, không ăn thức ăn tăng trọng đâu đấy.
Lão Hứa lại ở bên cạnh cảm khái.
Lấy chỗ gà này nấu canh, tư vị ra tới tự nhiên khác biệt.
Đợi đến sau khi mọi người gần hơn chút nữa.
Lão nông vẫn luôn ngồi yên ở kia bện giỏ trúc chợt đứng dậy.
Hơi có vẻ câu thúc và mắc cỡ.
Nhưng trong miệng lại nói thẳng:
- Mấy người tới rồi!
Giọng nói vang dội, vả lại càng không ngừng vọng lại trong hang núi.
- Haizzz ~~~ chúng ta đi thôi! Ha, không thể nào!
Luật sư An đáp lại.
Châu Trạch hơi ngoài ý muốn, nhìn về phía Phùng Tứ Nhi bên người:
- Thật sự là ông ta?
Thật ra từ phản ứng trước đó của lão nông đến xem, đã xác nhận là ông ta, ông ta cũng tương đương với thừa nhận.
Nhưng hình tượng của người trước mắt này thật sự có khác biệt rất lớn so với bàn tay đen tối sau màn tính kế bản thân vả lại trực tiếp giết chết quỷ sai diệt khẩu như trong tưởng tượng của mình.
- Ừm.
Phùng Tứ gật đầu:
- Ông ta tên Mộc Thừa Ân, ở trong này, làm quỷ sai sáu mươi năm.
Quỷ sai sáu mươi năm!
Châu Trạch chậm rãi gật đầu.
Tu luyện một giáp, con tê tê còn có thể thành tinh, huống chi là một quỷ sai.
- Tiểu nhân thỉnh an tuần kiểm đại nhân, bộ đầu đại nhân!
Lão nông quỳ xuống.
Tư thái đầy đủ.
Đồng thời ngẩng đầu.
Tỏ vẻ thành khẩn nói:
- Ai làm người đó chịu, các đại nhân đã đến đây, tự nhiên do tiểu nhân mà đến.
- Tiểu nhân chỉ ngứa tay, muốn thử một chiêu với các đại nhân, tiểu nhân cũng rõ ràng, các đại nhân sẽ không bỏ qua cho tiểu nhân.
- Chỉ có một chuyện.
- Trong nhà có vài người nhà của tiểu nhân, đều là người số khổ, kính xin các đại nhân xử lý xong tiểu nhân rồi, đừng làm khó bọn họ, người nhà bệnh liệt giường, cũng không dám ô uế cái mũi của các đại nhân.
Nói xong.
Lão nông lại đứng thẳng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận