Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1476: Chuyên gia đào hố! (1)

Lão đạo sửng sốt một phen.
Này.
Đây là đụng phải đa cấp rồi đúng không?
Rõ ràng là Địa Trung Hải bị nói đến choáng váng rồi.
Đầu trọc tiếp tục dốc sức, nói:
- Anh có biết H2O không?
Địa Trung Hải tỉnh tỉnh mê mê gật đầu:
- Đã từng học qua một chút hóa học ở trung học cơ sở.
- Vậy không chuyện này đã rõ rồi sao, vậy anh còn chần chừ gì nữa chứ...
Lão đạo thì đang nhìn cẩn thận tìm kiếm Đại muội tử mà bản thân muốn tạm biệt, nhưng không tìm được người ta, lại nhìn thấy hai người này vừa làm móng vừa trò chuyện đến nhiệt huyết như vậy, lão đạo không nhịn được mà bật cười.
Ông ta đã vào nam ra bắc cả nửa đời người, có thói thường chiến thuật nào mà chưa thấy qua chứ?
Ngay sau đó nói với Địa Trung Hải:
- Này, lão ca, cái hạng mục mà anh ta nói đã lỗi thời rồi, ở chỗ tôi đấy có một hạng mục tốt hơn, có biết CO2 không?
Địa Trung Hải gật đầu một cái:
- Có biết.
- CO2 là carbon dioxide, đầy ngoài đường, hạng mục này của tôi chính là biến CO2 thành than để làm nhiên liệu đốt.
- Còn có xác suất sẽ cho ra được kim cương, kim cương ban đầu, vốn chính là khoáng vật được tạo thành từ nguyên tố carbon, là một dạng thù hình của nguyên tố Carbon.
- Lợi nhuận của chuyện đó càng lớn hơn nữa, đầu tư vào chỗ của tôi, triển vọng còn tốt hơn nữa!
- Quan trọng nhất là, cái hạng mục đầu tư này của tôi, ngay cả tiền nước cũng không cần đóng!

Địa Trung Hải nghe đến mức sửng sốt một phen, nhưng bởi vì ngay cả chuyện “nổ ra kim cương” mà cũng có thể nói được, Địa Trung Hải lập tức tỉnh ngộ lại.
Chỉ vào lão đạo tức giận nói:
- Lão ca, chuyện này của ông quá không tin được rồi.
- Ồ, hóa ra lão đệ vẫn còn chưa hồ đồ nha.
Địa Trung Hải lập tức đưa tay gãi gãi đầu của mình, miễn cưỡng chống đỡ một làn sóng nổ bom.
Ngay sau đó nhìn về tên đầu trọc ở bên cạnh – người mới vừa rồi vẫn luôn lừa gạt anh ta.
“Hừ” một tiếng.
Nói:
- Tính tiền.
Đầu trọc hung tợn trừng mắt liếc lão đạo.
Lão đạo cũng lập tức trừng ngược trở về, không yếu thế chút nào.
Hành tẩu giang hồ, quả thật cần một chút uyển chuyện một chút khéo đưa đẩy, nhưng phần chính khí ở trên ngực thì không được đánh rơi, nếu không thì khác dòng chảy mù quáng* ở chỗ nào chứ?
(*
盲流

– mù lưu: chỉ những người nông thôn lên thành phố nhưng không có nghề nghiệp và chỗ ở ổn định chỉ để thoát nạn đói, tị nạn hoặc kiếm sống, từ nay mang màu sắc kỳ thị và di tích lịch sử; sau này ở TQ, từ này chỉ lực lượng lao động nông nghiệp dư thừa hoặc những người di cư tự phát từ nông thôn lên thành phố để kiếm sống sau khi thoát khỏi quản lý hộ khẩu trong hơn ba mươi năm từ 1953-1989)
Hơn nữa, tài nghệ này mới đến đâu chứ, thời điểm nên sợ hãi nên kinh sợ, so với bất cứ ai khác thì lão đạo đều nhanh nhẹn hơn, nhưng một màn trước mắt này, vẫn còn chưa đến mức đó.
Mấy năm này, chuyện khác thì không làm được bao nhiêu, cũng chỉ lăn lộn huấn luyện độ lớn gan với lệ quỷ và cương thi mà thôi!
- Được lắm, ông chờ đó, cho ông xen vào việc của người khác...
Địa Trung Hải đã thanh toán xong tiền làm móng và rời khỏi tiệm làm móng rồi, đầu trọc vẫn còn ở đây đưa tay chỉ vào mặt lão đạo mà nói ra lời độc ác.
- Ha, anh đi ra ngoài hỏi thăm một chút, tôi là ai, có tin là tôi đi ra ngoài gọi một cuộc điện thoại thì hôm nay anh đừng hòng rời khỏi Thông Thành này hay không!
Lão đạo đưa tay chỉ dưới đất.
Một bộ dáng vẻ ngang ngược kiểu con của tôi là Lý Cương*.
(*Nguyên Tư lệnh lực lượng cảnh sát vũ trang)
Đầu trọc bị hù dọa rồi, môi run rẩy, lúc này mới cúi đầu ảo não chạy ra khỏi tiệm làm móng.
Thông Thành không phải là thủ đô, không thể nào có loại chuyện kiểu tùy tiện một lão gia gia lão thái thái luyện thái cực quyền ở trong công viên cũng có thể có thân phận bối cảnh không tầm thường như vậy được, nhưng với những kẻ làm chuyện chột dạ, rốt cuộc cũng sẽ tự động hiểu sai một chút.
- Phi, quá không ra gì rồi, tôi liếc mắt là đã nhìn ra người này là một tên lường gạt.
Đại muội tử vừa mới làm móng chân cho Địa Trung Hải, bây giờ đang bưng chậu nước ngâm chân phun nước bọt một cái về hướng mà đầu trọc vừa mới rời đi.
Đã nhận ra thì đó là chuyện của đã nhận ra, nhưng dù sao cô ta cũng là nhân viên phục vụ, cũng không thể nào quản được loại chuyện lung tung này được, dĩ nhiên, sau khi đám người rời đi, phun mấy ngụn nước bọt thì cũng không có vấn đề gì.
Ngay sau đó.
Vị Đại muội tử trước ngực nặng trịch đến mức có thể so với Phương Phương ở trong tiệm thuốc kia, liếc mắt nhìn lão đạo một cái.
Nói:
- Này nha, không nhìn ra được nha, đạo trưởng còn là một nhân vật không tầm thường nữa đấy.
Lão đạo cũng được tính là khách quen ở nơi này, nói đến chuyện biết rõ gốc gác của nhau thì quá khoa trương rồi, nhưng sau nhiều lần tiếp xúc với nhau như vậy, rốt cuộc đối phương có bao nhiêu cân lượng thì mọi người vẫn có chút hiểu biết.
Đối mặt loại nhạo báng này, lão đạo chẳng qua chỉ cười “ha ha” một tiếng, không để ý.
- Hôm nay tới nhưng tiếc quá, chỉ có làm móng chân mà thôi, ở chỗ lầu hai không mở, nếu không thì tôi làm một bộ cho ông?
- Không có chuyện gì, mấy ngày sắp tới mọi người phải đi rồi, tôi tới là để tiễn mọi người. - Lão đạo nói rất chân thành.
Trời đất tuy lớn, nhưng muốn sống khỏe mạnh thì thật sự không phải là một chuyện dễ dàng, trước giờ lão đạo cũng chưa từng khinh bỉ gì với những Đại muội tử này, nói cho cùng, thứ bọn họ kiếm vẫn là từ mồ hôi nước mắt, so với đám lưu manh lừa gạt kia thì sạch sẽ hơn nhiều.
- Haiz, tôi nói này, nếu ông thật sự có quen biết người nào đó mà nói, có thể chào hỏi giúp tôi một chút được không, cũng đỡ cho chúng tôi phải rời đi.
- Ngược lại thì bần đạo có quen biết với đội trưởng đội cảnh sát hình sự của thành phố.
- Ồ, đó thể nhưng là nhân vật không tầm thường rồi, vậy ông có thể giúp...
- Nếu tôi dám nói, vậy anh ấy sẽ chụp đầu tôi trước đi, khép vào tội danh chơi gái.
Đừng nói với tính khí của lão Trương, không thể nào làm ra loại chuyện vì tình riêng mà không quan tâm đến luật pháp như vậy, coi như là lão Trương đồng ý, lão đạo cũng không tình nguyện làm như vậy.
- Ồ, nghe như vậy, vị đội trưởng đội cảnh sát hình sự kia là con trai của ông sao?
- ... - Lão đạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận