Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1629: Nhìn thấy! (1)

Lúc máy bay đang hạ cánh xuống, mọi người cùng nhau đi ra buồng phi cơ sau, một luồng cảm giác nóng bức ập tới.
Bởi vì từ Thông Thành không có chuyến bay thẳng tới Tam Á, cho nên chỉ có thể lựa chọn bay đến thành phố Hải Khẩu trước, từ thành phố Hải Khẩu sẽ đi tàu sắt cao tốc, Hải Nam có đường sắt cao tốc đi quanh đảo, về điểm này, rất thuận lợi.
Về phần thành phố Hải Khẩu này, đặc điểm lớn nhất của nó, đại khái chính là không có đặc điểm gì đi.
Nếu như xếp các tỉnh lị thành phố không có cảm giác tồn tại nhất trong cả nước thành một bảng xếp hạng mà nói, thành phố Hải Khẩu chắc chắn có thể trúng thưởng, thậm chí, không ít người khi bị hỏi về thủ phủ của Hải Nam, thông thường sẽ bật thốt lên là Tam Á.
Sau khi mọi người ra ngoài thì tập hợp lại, ngồi trên chiếc xe đã được sắp xếp từ trước, trực tiếp đến trạm tàu sắt cao tốc, nhận vé vào trạm, thời gian đại khái tầm bốn giờ chiều sẽ đến thành phố Tam Á…
Tới thì cũng đã tới, mặc dù là đến để diệt cả nhà người ta, nhưng thực sự không cần phải cố gắng hết sức chú trọng ép buộc gì cả, trạng thái bình thường là được rồi.
Môn, thì phải diệt, nhưng trước mắt, nếu như điều kiện cho phép, đương nhiên phải tập trung trên chuyện ăn ngon uống tốt chỗ ở thoải mái rồi.
Khách sạn là do luật sư an đặt, là một khách sạn lớn tên là Sơn Hải Thiên, là một khách sạn rất nổi tiếng ở trên mạng, khách sạn rất có cảm giác hiện đại, cộng thêm việc nằm bên trong một vịnh biển, tiếp giáp với biển lớn, bên dưới còn có rất nhiều hồ bơi, đúng là một nơi lý tưởng để thả lỏng nghỉ phép.
Sau khi vào phòng.
Oanh Oanh lập tức đi lau chùi bồn tắm.
Ông chủ có bệnh thích sạch sẽ, cho nên đường nhiên cái bồn tắm này phải được dọn dẹp sạch sẽ trước, còn phải khử trùng, sau đó mới có thể xả nước cho ông chủ ngâm mình.
Châu Trạch thì đang bước ra ngoài ban công, ngồi xuống ở trên chiếc ghế, trước mặt, là mặt biển màu xanh thẳm, biển trời bát ngát, quả thật là khiến cho người ta rất thoải mái.
Thông Thành nằm ở vị trí cửa biển của sông Trường Giang, đương nhiên cũng là nơi giáp biển, nhưng biển Thông Thành, đại khái là bởi vì quá mức yên bình đi, nói thật, thực sự không có bao nhiêu cảm giác của biển, ngược lại lại càng giống như một cái hồ lớn đến không thấy bờ đi.
Từ cửa truyền đến tiếng chuông cửa.
Oanh Oanh từ phòng tắm ra để mở cửa.
Đứng ở cửa, là vị mang mặt nạ kia, kẻ dẫn đường.
Anh ta không có tên, bởi vì bộ tộc bọn họ, trên căn bản là đều không đi ra ngoài bao nhiêu, số người còn lại của bộ tộc vẫn rất ít, cho nên không cần phải cố ý lấy tên làm gì.
Trên dưới tiệm sách, đều thân thiết mà gọi anh ta là lão Đới.*
(*đới: có nghĩa là mang, đem theo)
- Ông chủ.
Lão Đới đi đến ban công, cực kì cung kính mà đứng ở sau lưng Châu Trạch.
Châu Trạch không đáp lại, trên dưới tiệm sách, người thuận tiện đều cùng ra ngoài cả, nếu đã tới, có thể nói là, tên là lắp vào cung, không bắn không được.
Không cần biết vị lão Đới trước mắt này, có phải thật lòng thật dạ muốn dẫn đường hay không, đều không thành vấn đề.
- Ông chủ, nếu như chúng ta đã tới đây, tôi cảm thấy vẫn là đừng để đêm dài lắm mộng thì tốt hơn.
- Làm sao, trong tộc các người còn có tai mắt ở nơi này sao?
Lão Đới lập tức lắc đầu:
- Về chuyện này thì không có, lúc trước khi tổ tiên lựa chọn định cư tại khe nứt kết giới này, nơi này, vẫn chưa có dân cư gì cả.
Trong một đoạn thời gian rất dài trong lịch sử, đảo Hải Nam đều được gắn liền với ấn tượng “sơn cùng thủy tận”, rất nhiều người trong triều đình khi trước, sau khi bị đối thủ hãm hại rớt đài, thông thường đều sẽ bị đày tới nơi này làm quan, trước khi xuất phát thì những người được cử đi cùng sẽ khóc lóc thê thảm với người thân bạn bè, đồng thời còn tặng hết tiểu thiếp của mình cho người ta.
Cơ bản là đã chuẩn bị sẵn sàng là “sắp lên đường”.
Doanh câu thất thủ vào cuối thời thì Thượng cổ, choc nên, không chênh lệch lắm thì hẳn là bộ tộc này cũng đến nơi này định cư vào lúc đó, đảo Hải Nam lúc đó, chắc chắn là còn hoang vắng hơn nữa.
- Không sao cả.
Châu Trạch chẳng muốn đi giải thích cái gì, nếu thật sự phải giải thích, cũng chỉ có thể nói là anh cảm thấy hoàn cảnh nơi này rất tốt, rất muốn nằm ở đây thêm một chút.
Sau đó, đợi sau khi Oanh Oanh cọ rửa sạch bồn tắm cho mình, thì anh lại thong thả thoải mái mà tắm một phen, cuối cùng lại ôm Oanh Oanh vừa nghe tiếng sóng biển vừa ngủ.
Hô.
Viển vông mà…
Có lẽ, lão Đới mới vừa “bỏ tối theo sáng”, trong một thời gian ngắn, thật sự không thể nào lĩnh hội được vẻ đẹp bên trong văn hóa công ty của tiệm sách đi.
- Chuyện tọa độ, anh đi tìm mấy người luật sư An mà thương lượng đi.
Ý nói bóng gió của Châu Trạch là, anh có thể lặng lẽ rời khỏi phòng của tôi rồi.
Nhưng lão Đới lại lắc đầu nói:
- Luật sư An đại nhân không rảnh mà.
- Không rảnh, anh ta đang làm gì đấy?
- Anh ta đang ngồi ở đại sảnh dưới lầu một, bảo là muốn chia sẻ một chút cảm nhận về cuộc sống với đám người nổi tiếng trên mạng kia.
- A.
Đây cũng thật sự là chuyện mà luật sư An sẽ làm được.
- Vậy thì đi tìm Trương lão đầu đi.
Tóm lại.
Anh cút đi.
Chớ có làm phiền lão tử.
- À… vâng, ông chủ.
Lão Đới rời khỏi phòng.
Vào lúc này, Oanh Oanh cũng đi ra khỏi phòng tắm, gọi Châu Trạch:
- Ông chủ, nước đã sẵn sàng rồi.
Châu Trạch bỏ đi quần áo, ngồi vào trong bồn tắm, Oanh Oanh dùng hai tay bôi sữa tắm và bắt đầu chà lưng cho Châu Trạch.
- Ông chủ, phong cảnh ở nơi này thực sự rất tốt đấy.
- Thích nơi này sao?
- Thích.
- Nơi này còn có cửa hàng miễn thuế, đời sau khi diệt môn xong, tôi dẫn em đi mua chút đồ.
- Người ta không dùng được đồ trang điểm mà.
- Đặt ở đó làm đồ trang trí cũng rất được.
- Ừm, ông chủ nói đúng.
- Oanh Oanh à.
- Vâng, ông chủ?
- Sau này, nếu như cảm thấy tâm trạng không tốt, em có thể tự mình đi ra ngoài đi chơi một chút, Tam Á, Đại Lý, Cáp Nhĩ Tân, đều có thể đi du lịch một chút, chơi ở trong nước chán rồi, có thể đi ra nước ngoài đi chơi một chút.
- Được, ông chủ, chỉ cần đi cùng với ông chủ, đến nơi này Oanh Oanh cũng tình nguyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận