Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1099: Dọn cơm (1)

- Dạo này Hứa nương nương vẫn luôn ở nghiên cứu cách sao chép lại những phù văn ở trên người ông chủ, cả người nghiên cứu đến sắp rơi vào ma chướng, nào có thời gian rảnh xem những thứ này chứ.
- Đề bài cao cấp đã làm nhiều rồi, xem thêm một chút đề bài tiểu học có thể giúp thay đổi suy nghĩ một chút.
- Vậy bây giờ chúng ta quay về đi, vẫn là ông chủ nhà chúng ta lợi hại, trực tiếp nhìn thấu loại che mắt điệu hổ ly sơn này.
- Bất kể có phải là chiêu thức che mắt hay không, chúng ta cũng phải đuổi theo giải quyết thứ này cho xong, dù sao, chuyện này cũng không phải là mua vé số, không có biện nào có thể hoàn toàn đảm bảo thắng được giải nhất được.
Vừa dứt lời.
Thằng bé trai ngẩng đầu lên.
Nhìn về phía trước, đó là phương hướng bọn họ đã đuổi theo.
Lúc này, bầu trời ở trên khu vực đó, một trận mây đen đặc thù, có thể thấy rõ ràng, bầu trời giống như lúc này, bị người ta cưỡng ép dùng tay vạch ra một cái hố vậy.
- Bên kia xảy ra chuyện, chúng ta mau trở về. – Ánh mắt Oanh Oanh trở nên nghiêm túc.
- Không cần phải gấp gáp, đây là ‘tổ’ đang muốn ăn.
...
Lúc bàn tay lông nhung kia lộ ra từ bên trong vết nứt màu đen, khi giọng nói kiêu ngạo kia từ bên trong truyền ra.
Châu Trạch đã hiểu.
Chuyện này.
Không có cách nào lương thiện được nữa.
So sánh với việc sự xuất hiện của tên này có khả năng đưa đến tinh phong huyết vũ, chuyện càng làm cho Châu Trạch nhức đầu cùng bất đắc dĩ hơn chính là khát vọng cùng xung động ăn uống của Thiết hàm hàm nhà mình.
Lúc trước, khi ở trong viện bảo tàng tượng sáp, Châu Trạch từng nhìn thấy tác phẩm Thiết hàm hàm ngồi ở trên ngai vàng bạch cốt.
Thật ra thì, Châu Trạch vẫn luôn cảm thấy, trong bức tranh đó thiếu rất một thứ rất quan trọng, thiếu một bồn inox thật là lớn, mỗi lúc đến giờ cơm.
Thiết hàm hàm sẽ từ trên ngai vàng đi xuống, đi tới phía sau vương tọa, lấy cái bồn inox khổng lồ đó ra.
Gõ “coong coong coong”.
Sau đó chạy ra ngoài bắt ma thần mà ăn.
Sau khi ăn bọn họ xong.
Lại cầm xương cốt của bọn họ đệm thêm vào cho vương tọa.
Hoàn mỹ.
Cùng một kiểu với đám người làm biếng ăn xong hay ném túi ny lon xuống gầm giường vậy.
Đứng lại.
Nhắm mắt.
Ông chủ Châu biết lắng nghe.
Chủ động nhường lại quyền khống chế bộ thân thể này.
Nhưng mà.
Đợi đã lâu.
Khí tức của Thiết hàm hàm vẫn không xuất hiện.
Bộ thân thể này, vẫn đang do anh kiểm soát.
- Tôi chuẩn bị xong rồi, anh không động à?
Châu Trạch gọi ở trong lòng.
Người kêu đói là anh, chẳng lẽ ngay cả việc xuống giường ăn cơm mà anh cũng lười hay sao?
- Bản… tôn… của… nó… ở… địa… ngục…
Châu Trạch bừng tỉnh, thì ra là như vậy, vậy cái tay trước mắt này, hẳn đến từ Phong Ấn Chi Địa của địa ngục.
Trong quá khứ, mỗi lần Thiết hàm hàm ra ngoài ăn uống, đều là kiểu nếu có thể nuốt ngay thì tuyệt đối sẽ không nói thêm một lời nào, nhưng tình huống trước mắt như thế này, một khi anh ấy hiện thân, rất có thể sẽ bại lộ vị trí và thân phận của anh ấy, dù sao hung thú ở trước mắt này, rất có thể là có biết Thiết hàm hàm, có lẽ từng ở thời kì thượng cổ, từng nằm sấp trên mặt đất nơm nớp mà liếc mắt nhìn qua vương tọa bạch cốt.
Đến lúc đó, lại dẫn tới kẻ thù cũ cộng thêm Địa Tạng Vương Bồ Tát mới được thêm vào danh sách đen cùng với đám Diêm Vương còn lại điên cuồng trả thù.
Lúc trước mặc dù có thể ở trong địa ngục, giết những kẻ ra ra vào vào, nguyên nhân là, vẫn là vào lúc bắt đầu, Bình Đẳng Vương Lục bị mười hầu cận bức ép đến đường cùng, tự làm binh giải* dâng tận miệng Châu Trạch, làm nhiên liệu cho Thiết hàm hàm.
(binh giải -
兵解

: chết vì khí giới, cũng có khi dùng từ này cho 1 loại xác chết, chết vì bị binh khí
Trong thần thoại Đạo giáo, nếu như ý thức không thể vượt qua tai họa, người ta sẽ lựa chọn giải binh, truyền sức mạnh cho linh hồn, lựa chọn đầu thai hoặc tìm kiếm vật tái sinh. Lúc gặp phải đại nguy, thời khắc sinh tử, vẫn chưa hạ được kẻ địch, có người sẽ dùng năng lượng bùng nổ của thể xác và giải binh để chết với kẻ thù, còn hồn phách thì sẽ an toàn)
Nhưng trên thực tế, Thiết hàm hàm cũng chưa thực sự khôi phục được bao nhiêu thực lực, nếu khắc khe một chút mà nói, anh ấy vẫn còn đang trong giai đoạn liếp láp chữa trị vết thương.
Trừ phi có thêm một vị trong Thập Điện Diêm La nữa tới dâng hiến linh hồn, nếu không, cái thể loại hành động hoành tráng giống chuyến đi đến địa ngục lúc trước, rất khó sao chép lại được một lần nữa.
- Được, nói như vậy có nghĩa là, muốn tôi tự mình đút cho anh?
Khóe môi ông chủ Châu toét ra một nụ cười.
Sao lại có cảm giác là mình đang nuôi thú cưng vậy chứ.
Hai chúng ta.
Rốt cuộc ai là chó chứ?
- Anh… là… chó...
- Quá đáng nha, hoạt động ở trong lòng tôi mà anh cũng nghe lén? Có còn muốn tôi bắt con mồi cho ăn hay không đây nha?
- Tôi… có… thể… tự… mình… làm… được…
Đe doạ.
Uy hiếp lẫn nhau.
Đã nói đến mức độ này rồi.
Châu Trạch cũng không dám thật sự tiếp tục kích thích Thiết hàm hàm nữa.
Sau đó anh cũng từ trong miệng thằng bé trai mà biết được, ban đầu lúc ở bên trong động huyệt của thằng bé trai, doanh câu vì để ngăn chặn chuyện sau này anh sẽ cười anh ấy, lại lấy thân phận thủy tổ cương thi của chính mình, bức bách tiểu cương thi giết anh!
Lúc này, nếu như tiếp tục bị giễu cợt nữa.
Đoán chừng doanh câu thật sự có thể sẽ cưỡng ép khống chế thân thể của anh rồi chạy đến chặt đứt cái tay kia, sau khi ăn một bữa thỏa thích, dưới sự vây công của đám kẻ thù nguy hiểm kinh khủng lúc trước, mang theo anh cùng nhau hóa thành pháo hoa rực rỡ.
Cuối cùng, lại dùng giọng nói cà lăm của anh ấy, vào lúc trước khi chết, lầm bầm lầu bầu:
- Bảo... anh... làm...
Cùng chết đi!
- Vậy anh phải chờ một chút, tôi tìm cảm giác một chút.
Lần trước, lúc nửa gương mặt chủ động hủy bỏ ý thức, sáp nhập vào trong cơ thể của anh, trở thành chất dinh dưỡng chỉ thuộc về anh, khoảng thời gian này, lúc ngủ Châu Trạch luôn nằm mơ, chất lượng giấc ngủ giảm xuống nghiêm trọng.
Có lẽ là do thoáng chốc phải tiếp thu quá nhiều thứ, chờ đến thời khắc mấu chốt, lúc thật sự muốn chuyển trạng thái, thật sự phải lục soát tìm tòi một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận