Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 902: Gặp lại rồi, em vợ (2)

Có một giọng nói, khiến Châu Trạch cảm thấy rất quen thuộc.
Trùng hợp như vậy?
Khuôn mặt đã sớm bị mũ áo len che khuất, hơn nữa Châu Trạch còn đang đeo khẩu trang, che còn kỹ hơn cả tội phạm bỏ trốn.
Lâm Ức không chú ý tới anh rể trên danh nghĩa của mình đang ngồi ở chỗ này, hiên ngang đi về phía trước.
Nhưng một nữ sinh ở bên cạnh Lâm Ức lại dừng bước, lôi kéo tay Lâm Ức.
- Trần Nhã, sao vậy?
Trần Nhã?
Hơi quen tai nha.
Châu Trạch bắt đầu nhớ lại.
Ký ức xuất hiện đầu tiên.
Là một đôi chân dài nở nang trắng nõn.
Mang theo một loại mùi thơm khiến người ta muốn phun máu.
Châu Trạch nhớ ra rồi.
Hình như đó là nữ sinh bị anh nhận lầm thành em vợ mà vén chăn lên lần trước, tên Trần Nhã.
- Bạn của cậu?
Trần Nhã chỉ Châu Trạch nói.
- Cái gì?
Lâm Ức hơi kinh ngạc khom lưng, nhích tới gần Châu Trạch.
- Anh là?
Đối mặt với câu hỏi này, nếu chạy trối chết thì quá mất mặt, tới quỷ anh còn không sợ, chẳng lẽ anh lại sợ người sống sao?
Chẳng qua.
Khiến Châu Trạch cảm thấy bất ngờ là cô gái tên Trần Nhã này lại có ánh mắt sắc bén như vậy?
Anh đã phủ kín mít như vậy mà vẫn bị cô ấy nhận ra?
Không phải anh chỉ nhìn chân cô ấy một lần thôi sao.
Châu Trạch ngẩng đầu lên nhìn Lâm Ức, không né tránh, chỉ rất bình tĩnh mà nói:
- Thật trùng hợp.
- Từ Nhạc, anh ăn mặc thành kiểu này...
Lâm Ức cảm thấy khó có thể tiếp nhận.
Thật ra trong ấn tưởng của cô ấy, anh rể vẫn rất tuấn tú. Lúc trước anh rể có vẻ nhút nhát khiến người ta xem thường, nhưng trong một hai năm gần đây anh ấy thay đổi quá nhiều, cô ấy cũng đã dần tiếp nhận anh.
Chẳng qua.
Người anh rể trước mắt này.
Sao lại như người thích cosplay thế….
- Có chút việc, chút việc của bạn bè, điều tra một vụ án mạng, các em về kí túc xá sớm một chút đi.
- Anh đang phá án?
Lâm Ức rất kinh ngạc nói.
- Không phải anh đang nằm vùng chứ, nhưng anh mặc thành như vậy không phải đang nói cho người khác biết anh...
Lâm Ức đang sắp xếp lựa lời, cố hết sức không để bản thân nói ra những lời làm tổn thương người khác.
- Ông chủ, matcha latte tới.
Lão đạo đi tới đưa Latte cho Châu Trạch, sau đó lại nhìn mấy cô gái xinh đẹp này một hồi, nói:
- Chào các cô.
- Xin chào.
- Xin chào.
- Trở về ký túc xá đi, nơi này không có chuyện của các em.
Châu Trạch thúc giục.
Thân thể của anh vốn không lành lặn, mặt lại hơi hở, để Oanh Oanh thấy thì không sao nhưng để những người khác nhìn thấy chắc chắn sẽ dọa bọn họ.
Thật ra thì.
Đây cũng là vì quan hệ của hai bên không giống nhau.
Có người đã từng nói một câu rất chí lý, một đôi tình nhân có tiến tới với nhau hay không, quyết định bởi việc bạn có dám không kiêng kỵ gì thả bom thúi ở bên cạnh người ấy hay không.
- Được rồi, tụi em đi về trước nha?
- Trở về đi, trở về đi thôi.
Đang lúc này, luật sư An và lão Trương cũng tới. Lão Trương mặc cảnh phục, đã làm chứng cho câu nói “phá án” của Châu Trạch trước đó.
- Từ Nhạc, anh không mở tiệm sách nữa sao, đi...
- Làm cảnh sát ngoài giờ, kiếm thêm chút thu nhập.
Châu Trạch lười giải thích thêm, trực tiếp đứng lên. Nhưng rất không khéo là ba tong kẹt trên đất, thân thể Châu Trạch lắc lư một trận. Vốn dĩ cũng không vấn đề gì, ba tong cũng chỉ để anh di chuyển thuận tiện hơn một chút mà thôi. Với trình độ kiểm soát cơ thể hiện tại của Châu Trạch, không có ba tong anh cũng sẽ không ngã xuống.
Nhưng mấy người bên cạnh lại không biết, nhất là Trần Nhã kia, cô ấy mắt nhanh tay còn nhanh hơn đưa tay đỡ lấy Châu Trạch.
Cô ấy vốn muốn nắm lấy tay Châu Trạch, nhưng vừa lúc lại nắm được tay giả của Châu Trạch.
Chỉ nghe “rắc rắc” một tiếng, Trần Nhã cảm thấy cái tay mà cô ấy nắm lấy đã bị cô ấy giật xuống luôn rồi.
Châu Trạch phản ứng rất nhanh, bắt tay của đối phương lại, dùng lực đẩy ngược.
“Rắc rắc”.
Tay giả lại được gắn trở lại.
Nhìn lại Trần Nhã.
Cô ấy chỉ cười một tiếng.
Dường như đã ý thức được việc Châu Trạch gắn tay giả, nhưng trên mặt cô ấy không có chút sợ hãi nào.
- Này, còn phải ôm bao lâu nữa, Từ Nhạc, sao anh lại dùng gậy chống rồi.
Lâm Ức ở bên cạnh không nhìn nổi.
Đây là đồ ăn của chị gái cô ấy mà!
Mặc dù hiện tại mâm thức ăn này đã càng ngày càng xa chị gái mình, lần trước cô ấy còn dùng chị gái để dụ anh về nhà, ai biết anh không chịu về lần nào.
Nhưng dù là bạn cùng phòng thân thiết của cô ấy, cũng không thể ăn đồ ăn trong mâm của chị gái được!
- A a a a a a! ! ! ! ! !
Một nữ sinh đồng hành bên cạnh bỗng thét lên một tiếng chói tai.
- Cậu hét gì chứ!
Lâm Ức hơi tức giận nói với một người bạn ở bên cạnh.
- Không phải… mau nhìn… nhìn… trên nóc nhà…
Có người… có người…
Có người muốn nhảy lầu!
...
Tôi là đường phân cách muốn nhảy lầu………
Châu Trạch ngẩng đầu lên, nhìn về phía bên trên của ký túc xá.
Quả nhiên, ở vị trí bên rìa của nơi đó, có một cô gái đang đứng, mặc váy màu đỏ, hai cánh tay dang rộng, tương tự như động tác kinh điển ở trong Titanic.
Lão Trương lập tức vọt tới, anh ấy là cảnh sát, trước tiên liền hành động theo bản năng nghề nghiệp.
Châu Trạch liếc mắt nhìn luật sư An ở bên cạnh một cái, luật sư An gật đầu một cái, lập tức vọt vào ký túc xá nữ sinh, lúc này, bởi vì xuất hiện nữ sinh nhảy lầu, dẫn đến bên dưới ký túc xá này một mảnh rối loạn, cho dù dì quản lí kí túc xá lanh mắt lúc này cũng chỉ lo nhìn phía trên, không có tâm tư đi ngăn cản đàn ông ra vào gì đó.
- Ai đó sẽ lại nhảy khỏi tòa nhà một lần nữa!
Lão đạo vỗ đùi, cũng phóng theo luật sư An về hướng ký túc xá bên kia.
Lâm Ức thì đang kinh hô:
- Đây không phải là Tiết Ngọc Anh sao!
Xem ra.
Cô gái muốn nhảy lầu có quen biết với Lâm Ức.
Giống như 1 cục đá, bỗng nhiên rơi vào trong đầm nước, học sinh ở lân cận bắt đầu tập trung về phía bên này, cửa sổ ở bên cạnh ký túc xá kia, cũng đều chen đầy đầu người nghe được phong thanh mà nhìn về phía bên này.
Chẳng qua là.
Cô gái nhảy lầu tên Tiết Ngọc Anh đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận