Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1308: Lão đạo, thời gian còn lại không nhiều (1)

Ngay sau đó.
Cô gái da đen nhanh chóng đứng dậy, chạy tới chỗ Deadpool kiểm tra tình hình.
Hiện tại thân thể Deadpool đã hoàn toàn thuộc về trạng thái sắp sụp đổ, có lẽ vụ nổ mạnh trước đó ảnh hưởng không lớn với Châu Trạch, nhưng đối với Deadpool - người hoàn toàn mở rộng cơ thể để ngăn chặn đường lui của đối phương mà nói, chẳng khác gì là đang gánh chịu toàn bộ thương tổn trên mọi hướng cả.
Lại nói, thậm chí anh ấy còn được tính là đảm nhiệm vai trò lớp khiên thịt đầu tiên của Châu Trạch.
- Anh không sao chứ?
Cô gái da đen lo lắng hỏi.
Lần này.
Ngược lại câu hỏi lại mang theo chân tình thật ý.
Deadpool ngây ngốc cười cười.
Cô gái da đen nhẹ nhàng đập một quyền lên trên ngực của Deadpool, ngay sau đó lại sợ thực sự làm đau anh ấy, lập tức đưa tay đi xoa xoa.
- Không việc gì là được rồi, không việc gì là được rồi.
Deadpool hất cằm lên.
Chỉ về hướng cái hố kia.
Ánh mắt của cô gái da đen bỗng nhiên run lên, hạ thấp giọng của mình đồng thời cũng đưa miệng mình đến bên tai của Deadpool.
Nhỏ giọng nói:
- Anh muốn nhân cô hội này… giết ông chủ sao?
Deadpool nghe vậy.
Ánh mắt chợt trừng một cái.
Sau đó cơ thể cũng run lên.
Anh ấy vốn dĩ là người bị thương nặng, thiếu chút nữa là bị dọa đến mức trực tiếp chết thẳng cẳng rồi.
- Khục khục... Khục khục...
Deadpool bắt đầu ho khan kịch liệt.
Một ngụm lại một ngụm bọt màu xanh lục trào ra từ trong miệng anh ấy.
Người ta đang phun máu, máu của anh ấy cũng không phải màu đỏ.
- Sao?
- Em trai... Em trai...
Cô gái da đen nhìn Deadpool ở dưới người mình một cái, thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói:
- Em trai của anh vẫn còn ở đấy.
- ... - Deadpool.
- Cái tên vương bát đản anh, em trai khốn kiếp kia của anh thiếu chút nữa đã hại chết anh rồi đấy có biết hay không, không có tương lai không có tiền đồ phát triển cũng coi như xong đi, đây là thiếu chút nữa ngay cả mạng sống cũng không còn đấy!
Cô gái da đen giận không kìm được, hiển nhiên, ngay từ đầu cô ấy cũng biết Deadpool nói tới ai.
Nhắc tới cũng đúng, vốn là đang cực kì hưng phấn mang theo mẻ nước trái cây tươi mới, đang chuẩn bị thay người đàn ông nhà mình đi lấy lòng ông chủ một chút, ai biết được mới nháy mắt, thiếu chút nữa người đàn ông nhà mình đã bị ông chủ thanh lý môn hộ rồi.
Đổi thành ai cũng phải tức giận thôi!
Vốn dĩ thân phận của Deadpool cũng đã có chút lúng túng, vẫn luôn bình an vô sự làm máy điều hòa không khí trung tâm, rồi làm một vài công tác hậu cần, thỉnh thoảng đi ra ngoài đánh người cũng có giúp một chút, cũng là được rồi, có lẽ thời gian không thể thay đổi hết mọi thứ, nhưng ít ra có thể hoàn tan hết “mọi thứ”.
Ít nhất.
Cô gái da đen cảm thấy.
Deadpool dưới sự dẫn dắt của cô ấy, có thể ngồi được chuyến xe này, còn sau này rốt cuộc có thể đi tới vị trí nào, ai mà biết được, nhưng tuyệt đối có thể mong đợi!
Lần này không hiểu sao cậu em chồng lại tìm tới cửa, khiến cho ông chủ bị kinh tởm đến thảm, lại còn ôn tập lại một lần một vài kí ức mà có lẽ trước đó ông chủ đã lười ghi nhớ.
Tình cảm sao, cảm tưởng sao, những thứ này không cách nào dùng giá trị cụ thể để cân đo đong đếm được, nhưng thực sự là dùng một chút thì sẽ ít đi một chút.
Dù sao.
Cho dù ông chủ có lười.
Nhưng có tấm gương vết xe đổ của trung lương thời Đại Hán - Đổng Trác* đi trước, ai dám thực sự không nhìn tới?
(*theo “Tam quốc chí”, Đổng Trác là gian thần, một quân phiệt tàn bạo thời Đông Hán, một nhân vật chủ chốt khởi điểm cho thời kỳ Tam quốc chí loạn lạc trong lịch sử TQ)
Lúc này, cửa của viện bảo tàng tượng sáp bị đẩy ra, Hứa Thanh Lãng cùng thằng bé trai đi vào.
- Ha.
Hứa Thanh Lãng đưa tay, có chút bất đắc dĩ xoa xoa trán của mình.
Nói với thằng bé trai:
- Hình như chúng ta đã quay trở về cảnh sát Hồng Kông.
...
Ha, là vì có màu trắng làm nền.
Lúc màu đen rút đi.
Thế giới.
Thoáng cái sáng lên.
Châu Trạch phát hiện mình đang đứng ở trong một phòng khách theo phong cách cổ điển phương Tây.
Phía trước có một cái bàn dài.
Một người đàn ông có vẻ ngoài giống y hệt anh đang ngồi ở một đầu của bàn dài.
Mặc âu phục màu đen.
Trong sự cẩn thận tỉ mỉ mang theo sự dè dặt nhàn nhạt.
Trong không khí, tràn ngập mùi thơm thoang thoảng, ừm, là mùi thịt.
Đồng thời.
Còn có khúc đàn dương cầm êm ái, nhẹ nhàng trầm bổng.
Đây là một bầu không khí rất tốt, một bầu không khí rất sang trọng, khiêm tốn xa hoa và có nội hàm.
Nhưng ông chủ Châu luôn luôn là một dũng sĩ sát không khí.
Mở miệng nói:
- Anh có bệnh sao!
Kéo tôi vào sâu trong linh hồn cũng coi như xong đi.
Lại còn bố trí toàn bộ thành như vậy.
Thật sự là dạo này phục hồi được không tệ, rảnh rỗi!
Huống chi, cho anh lão Quy, anh ăn thì cứ ăn đi, ở bên ngoài tôi còn có một đống lớn chuyện phải xử lý và khắc phục hậu quả nữa đấy, không hiểu sao lại kéo tôi vào đây, chẳng lẽ gần đây anh ăn no rửng mỡ đến mức ngay cả một con rùa cũng không giải quyết được hay sao hả?
Doanh câu cứ ngồi ở bên kia, nhìn Châu Trạch.
Ông chủ Châu nhìn âu phục màu đen trên người doanh câu một chút, lại nhìn lại nửa người trên trơ trụi của mình một phen.
Bỗng nhiên có một loại ảo giác hai người tráo đổi hình tượng với nhau.
Người thích show da thịt, hình như không phải là mình nha.
- Này, lần này là anh làm sai rồi, cho bản thân một bộ âu phục, tôi thì sao?
Doanh câu đưa tay chỉ sau lưng Châu Trạch.
Châu Trạch quay đầu lại.
Nhìn thấy trên kệ áo có treo một bộ âu phục.
Đây có nghĩa là cũng chuẩn bị cho anh.
Gật đầu một cái.
Ông chủ Châu là người biết lắng nghe, nhập gia tùy tục.
Vẫn thật sự mặc bộ âu phục vào.
Sau đó ngồi xuống đầu còn lại của bàn dài.
Trước mặt có đặt một cái lồng bằng kim loại, bên trong hẳn là thức ăn ngày hôm nay.
Không ra ngoài dự liệu.
Thực sự là món ăn có liên quan tới rùa nha.
Cho nên.
Tốc độ của Doanh câu thật sự quá nhanh, giết rùa làm đồ ăn, cũng chỉ tốn thời gian một nháy mắt.
Aish, lão Quy đáng thương mà.
Châu Trạch nhìn dao nĩa ở trước mặt mình.
- Tay phải cầm dao hay là tay trái cầm dao nhỉ?
Doanh câu không thèm để ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận