Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 881: Đại mộng ai giác ngộ trước! (2)

Tỷ như khi nhét bạn vào cao nguyên tuyết vực lạnh run, hay hoặc giả là để bạn tới đại mạc hoang vu khô cằn, đều không phải loại hình bọn hắn yêu thích chân chính.
Phần lớn người thích tự nhiên, là kiểu cầu nhỏ nước chảy, không khí trong lành, cuộc sống thoải mái, trong phòng tươi mát mãn nguyện, ngoài phòng bốn mùa như xuân.
Tốt nhất là có thể có thêm một chút thức ăn ngoài.
Châu Trạch trở mình.
Lông mi nhẹ nhàng run lên.
Để lộ ra một khe nhỏ.
Anh đang nằm trên Tatami.
Tatami cũng không quá cứng, xanh thẳm, còn có mùi thơm.
Đây là "thảm Tatami" thời cổ đại chân chính, đã được sử dụng nhiều nhất vào thời Hán. Chẳng qua sau đó người Trung Quốc từ từ phát hiện ghế và giường chân cao, cảm thấy dường như chúng càng thoải mái hơn.
Tatami cũng từ từ mà xuống dốc.
Chẳng qua thứ này lại được lưu truyền đến Đảo quốc láng giềng, sau đó được kế thừa xuống, thậm chí hiện tại nó gần như đã trở thành nét văn hóa của riêng họ.
- Xèo xèo C-K-Í-T..T...T!
Tiếng kêu của con khỉ.
Với tư cách là hiệu trưởng vườn trẻ “thâm dạ thư ốc”.
Đối với âm thanh này, Châu Trạch thật có thể tính là quen thuộc tới không thể quen thuộc hơn.
Chỉ là.
Hình như con khỉ này không sáng như con khỉ trong phòng sách, con khỉ trước mắt hơi đen.
Hầu Tử ngồi bên cạnh bàn trà, cầm vò rượu trong tay, đang rót rượu.
Bên cạnh.
Một nam tử mặc bạch y ngồi xếp bằng, bưng chén rượu lên, vừa uống vừa tấm tắc.
Đối diện người đàn ông.
Là cửa gỗ đang được mở rộng.
Ngoài cửa.
Xá tử thiên hồng, đẹp không sao tả xiết.
Trong khoảnh khắc.
Người đàn ông mặc bạch y đưa một chén rượu qua.
Nói:
- Tỉnh rồi thì cùng uống một ly đi.
Châu Trạch rất buồn ngủ, Châu Trạch rất lười, Châu Trạch rất sợ xã giao.
Cho nên anh lập tức đứng lên, nhận lấy ly rượu.
Chờ khi cầm ly rượu trong tay, lúc lại ngẩng đầu.
Phát hiện tình cảnh trước mắt đã lại có biến hóa.
Người đàn ông trong bức họa anh đã từng thấy trong ngôi nhà đất của Mộc Thừa Ân đang dùng tay thuận cầm ly rượu, như cười như không mà nhìn mình:
- Anh tỉnh rồi, anh muốn dẫn anh ta tới gặp tôi đúng không?
Châu Trạch nhất thời cạn lời.
- Đúng không, muốn dẫn anh ta tới tìm tôi đúng không! Muốn dẫn anh ta tới tìm tôi đúng không! Chắc chắn là anh hận chết tôi, khẳng định là anh hận chết tôi rồi, ha ha ha ha ha ha!!!!!
Hình ảnh.
Bắt đầu vặn vẹo.
Tiếng cười cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
Cùng mơ hồ theo.
Còn có tầm mắt bốn phía.
Châu Trạch phát hiện chính mình đang bưng một ly rượu vang, ngồi trong một bồn tắm lớn, ngoài cửa sổ là biển lớn màu xanh lam.
- Anh cảm thấy, tôi mặc màu da đẹp hơn hay màu đen đẹp hơn?
Giọng nói quen thuộc lại xa lạ truyền tới từ bên ngoài mành vải nhà tắm.
Châu Trạch đưa tay.
Vén mảnh vải nhà tắm lên.
Nhìn thấy bác sĩ Lâm chỉ mặc áo sơ mi kiểu nam.
Đứng ở trước cửa sổ.
Trên giường lại chất đầy đủ loại tất chân khác kiểu.
Có loại bảo hộ, có loại thoải mái.
Đầu lưỡi Châu Trạch nhất thời có chút khô.
Dường như bác sĩ Lâm đang mặc áo sơ mi của mình, nhưng phía dưới lại không một mảnh vải.
Bắp đùi thon dài trắng nõn không phải loại gầy như que củi kia, mà mang theo chút đẫy đà, có nghĩa nó sẽ có xúc cảm và độ thoải mái tuyệt hảo.
Tăng thêm một phân thì mập, giảm đi một phân thì gầy, vừa đúng.
Nhất là khi cô ấy đưa lưng về phía Châu Trạch, khom lưng chọn đồ trên giường thì, thật sự có thể nói là cảnh xuân tuyệt đẹp.
Lõm.
- Hay là, dứt khoát không mặc?
Bác sĩ Lâm xoay người.
Châu Trạch theo bản năng buông mảnh vải nhà tắm xuống.
Một lần nữa ngồi về tới trong bồn tắm.
Trong lòng.
Trái tim không ngừng đập bịch bịch bịch.
Bầu không khí ướt át và ấm áp rất nhanh đã biến mất không thấy gì nữa.
Bởi vì Châu Trạch nhìn thấy bản thân mình đã không còn nằm trong bồn tắm, mà đang nằm dưới một hồ nước trải đầy cỏ đen, người phụ nữ không có mặt đang ở ngay bên cạnh mình.
Rất đáng sợ.
Thực sự rất đáng sợ.
Bầu không khí rất đáng sợ, người rất đáng sợ, ngay cả trong không khí cũng tràn ngập ý dọa người.
Nhưng Châu Trạch lại muốn cười, hơn nữa càng ngày càng không nhịn được.
- Ha ha ha ha ha ha ha... ... ...
Cuối cùng anh không thể nhịn được nữa, bắt đầu cười.
Vậy mà lại là người phụ nữ không có mặt.
Cô ấy cười đến xinh đẹp lộng lẫy.
Nếu như bỏ qua gương mặt không có ngũ quan kia, nếu như chỉ nhìn bóng lưng của cô ấy mà thôi, hẳn sẽ rất xinh đẹp.
Trong tiếng cười.
Bắt đầu truyền đến tiếng khóc.
Châu Trạch nhìn thấy phía trước lõm xuống.
Có một chiếc quan tài màu đen.
Một cô gái nhỏ đang ngồi trong quan tài khóc.
Khóc đến rất thương tâm, rất thương tâm.
Khóc đến cả trái tim Châu Trạch đều xoắn xuýt lại, bị người liều mạng bóp kéo.
Đây là cảm thụ trước nay chưa từng có.
Cô ấy đang khóc cái gì vậy?
Vì sao cô ấy phải khóc?
- Ông chủ, người ta rất cô đơn, người ta rất cô đơn lạnh lẽo, không có ông chủ, người ta cũng chỉ có thể quay về lại trong quan tài.
Là Oanh Oanh!
Thân thể Châu Trạch run lên.
Bò tới.
Đưa tay chộp lấy chiếc quan tài kia.
- Cót két!
Nắp quan tài bỗng nhiên hạ xuống.
Phát ra một tiếng vang thật lớn.
... ...
Mắt Châu Trạch chợt trừng.
Sau đó như người ngâm nước đã lâu được cấp cứu.
Bắt đầu thở hổn hển từng hơi từng hơi!
Bên cạnh lại truyền đến tiếng hoan hô kích động vui sướng, là thanh thúy như vậy, êm tai như vậy:
- Ông chủ, ông chủ tỉnh rồi!
Khi tỉnh lại.
Châu Trạch phát hiện mình đang nằm trên giường.
Oanh Oanh ở bên cạnh hầu hạ.
Một màn này thật sự quá quen thuộc, cũng quá thường gặp, dường như sau mỗi lần bản thân mình bị thương hôn mê tỉnh lại, khi mở mắt ra, người mình nhìn thấy luôn luôn là Oanh Oanh.
Há miệng.
Lại phát hiện mình nói không nên lời.
Thân thể đang thuyết minh như thế nào gọi là "gần thành mảnh nhỏ".
Sau khi thử một lần, Châu Trạch phát hiện động tác duy nhất mình có thể làm chỉ là nháy mắt mấy cái, hơn nữa còn là một con mắt.
- Ông chủ, ông chủ nghỉ ngơi thêm một hồi nữa đi, đừng vội, đừng vội.
Châu Trạch nghe vậy lại nhắm nghiền hai mắt.
Lại ngủ thêm một giấc, lần này anh không nằm mơ. Cũng không biết qua bao lâu, chờ khi tỉnh lại, ngoài cửa sổ đã triệt để tối đen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận