Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 343: Viết chữ

Cây bút này rất nhẹ, thậm chí ngay cả loại hình dung mang tính khoa trương như "nhẹ tựa lông hồng", vào lúc này cũng không quá chính xác. Nếu như không phải có thể chạm vào nó, cảm nhận được sự tồn tại của nó, thậm chí Châu Trạch còn cho rằng thứ bản thân mình đang cầm chính là một đoàn không khí.
Cái bóng bắt đầu uốn lượn, không ngừng xoay tròn ở bên cạnh Châu Trạch, nhảy lên...
- Đừng vòng vo, choáng.
Cái bóng lại coi nhẹ lời cảnh cáo của Châu Trạch.
Thậm chí làm cố tình uốn lượn, bật nhảy mạnh hơn..
Một hồi nhảy qua.
Một hồi nhảy ra ngoài,
- Ta nhảy ra ngoài,
- Ta lại nhảy vào.
- Đến đánh ta đi.
- Ngu ngốc!
Ông chủ Châu che trán.
Thằng phạm tiện trước mắt này chắc chắn.
Nhưng ngữ khí và âm sắc khi anh ta nói chuyện với mình lại giống mình như đúc.
Loại cảm giác này khiến ông chủ Châu cảm thấy, phảng phất như mình đang tự hướng về phía gương nói chuyện.
- Cho nên, đây là tiểu thuyết, là thế giới trong sách?
Châu Trạch hỏi.
- Cho nên dựa theo ý của mày, thế giới này chính là một bánh mì loại lớn sao?
- Bánh mì loại lớn chính diện là dương gian,
- Bánh mì loại lớn mang hạt mè phản diện chính là cõi âm? - Cái bóng hỏi ngược lại.
Châu Trạch không trả lời.
- Ý tưởng ‘trời tròn đất vuông’ mà người cổ đại vẫn nhận định là chính xác tuyệt đối, cho nên thời kì cuối nhà Thanh, không ít quan viên và địa chủ có tiền đã tự tìm đường chết, mua được kính thiên văn của người phương Tây, nhìn thấy sự mênh mông của vũ trụ, khiến thế giới quan trực tiếp đổ nát, cuối cùng lựa chọn tự sát.
- Bruno đưa ra thuyết nhật tâm, bị coi là phần tử dị đoan, cuối cùng phải chịu hình phạt thiêu sống.
- Có ý gì?
- Ý là thế giới này không đơn giản như anh tưởng tượng, Âm Dương chia làm hai đường, nhưng bên cạnh hai đường này còn có vô số đầu rẽ. Bởi vì ít ai lui tới, cho nên người biết tới nó không nhiều lắm, mà người có can đảm đi lên lại càng thêm ít ỏi hơn.
- Thế giới này không phải một chiếc bánh mì loại lớn.
- Không phải tất cả những thứ thoát khỏi thực tế đều là ảo cảnh.
- Không phải tất cả những thứ không phải thật liền là giả.
- Giống như trước đây xem phim ảnh trên tivi, trong phim ngoại trừ 'người tốt' chính là 'người xấu'.
- Mặc kệ ở nơi nào, mặc kệ ở mặt gì, không phải đen tức trắng thường thường chỉ là một phần nhỏ. Màu xám tro mới chiếm đa số.
- Ah.
Châu Trạch gật đầu.
Sau đó.
Tiếp tục nhìn cây bút trong tay mình.
- Đây là bút viết chuyện xưa sao?
- Cái gọi là câu chuyện trong sách, đơn giản là một lối rẽ trên hai đường Âm Dương mà thôi. Mà cây bút này chính là biển báo giao thông ngay trước ba lối rẽ kia.
- Bút đã nằm trong tay anh, đương nhiên anh có thể tự xem biển báo giao thông, tự tìm phương hướng. Đương nhiên, cây bút này chỉ có thể tìm phương hướng. Nếu anh muốn vào lần nữa là không có khả năng.
- Vì sao?
- Bởi vì cây bút này là bút trong sách, bởi vì quyển tiểu thuyết này chỉ là hoạn quan, đương nhiên bút nó để lại cũng không phải bút thật. Anh có thể hiểu ý của tôi không?
Châu Trạch lắc đầu.
- Ý là cây bút chân chính không ở nơi này, nhưng hiện tại anh có thể dựa vào cây bút này để tìm đường ra ngoài.
Cái bóng phát ra một tiếng cảm thán.
- Đừng ghét bỏ tôi nói nhiều. Mấy năm nay, tôi thật quá nhàm chán.
- Những năm trước đây có một nữ nhà văn mang theo hai đứa bé, tới tìm tôi chơi đùa một hồi.
- Nhưng sau đó bọn họ không thể chịu đựng nổi loại dằn vặt không phân biệt thực hư này.
- Tự mình không nghĩ xuôi.
- Người mẹ dẫn theo hai đứa nhỏ cùng nhau tự sát.
Khi cái bóng nói ra những lời này, còn có vẻ hơi cô đơn và đáng tiếc. Phảng phất như nó không phải hung thủ giết người vậy.
Đương nhiên.
Trương Điềm Quyển cùng hai đứa con của mình thật không phải bị giết, mà bọn họ uống thuốc độc tự sát. Hơn nữa dưới ánh mắt của người thế giới bên ngoài, bản thân Trương Điềm Quyển có thể chết, nhưng chuyện cô ấy mang theo hai đứa con của mình chết cùng, lại là một loại tội lỗi lớn. Thân làm cha mẹ, cô ấy không có tư cách tự ý làm chủ, cướp đoạt sinh mệnh hai đứa con của mình.
Nhưng nếu đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để suy nghĩ.
Ngay cả ông chủ Châu cũng bị mấy câu chuyện trong biệt thự này hại thất điên bát đảo.
Đổi lại người bình thường, sao có thể chịu đựng được?
Ngay cả người mẹ hỏng mất.
Chắc chắn hai đứa nhỏ kia sẽ càng thêm thảm hại hơn.
Cho nên Trương Điềm Quyển mang theo hai con của mình cùng uống thuốc độc tự sát, có lẽ về mặt pháp lý và đạo lý chắc chắn là không đúng.
Nhưng trên tình lý lại có thể lý giải.
Bản thân mình được giải thoát, thân là mẹ, đương nhiên không thể bỏ lại hai đứa con của mình, tiếp tục thừa nhận dằn vặt trong thế giới thật thật giả giả này.
Cuối cùng, ngược lại gài bẫy chồng cô ấy, hiện tại còn bị giam trong tù.
- Làm sao mới viết được?
Ông chủ Châu do dự mãi, lại hỏi.
Bóng đen cười cười: - Anh biết sáng tác không?
- Biết.
- Vậy cứ viết dựa theo phương thức ấy đi. Cũng không cần anh phải xuất bản sách, thậm chí, ngoại trừ hai người chúng ta, không còn ánh mắt thứ tư nào có thể nhìn thấy.
- Ánh mắt thứ tư?
Tính toán sai rồi sao?
- Nói nhảm, anh cho rằng chuyện chúng ta choáng váng đầu óc lúc nãy là chuyện gì xảy ra?
- Có một con cương thi vừa đọc sách vừa xé sách, hơn nữa nó còn xé thành nhanh như vậy, thật rất mạnh!
- Ah.
Oanh Oanh cũng tới rồi.
- Cô ấy ở bên ngoài sao?
- Cô ấy cũng đang ở trong câu chuyện này.
Châu Trạch đã hiểu rõ, anh đi tới trước bàn trà, tìm một quyển tạp chí, mở ra, chuẩn bị viết.
Anh vốn muốn tìm một cuốn vở trắng, nhưng trong căn biệt thự này, anh không tìm được thứ như thế.
Viết viết chữ.
Lại không nhìn thấy chữ viết xuất hiện.
- Đã hết mực rồi à?
Châu Trạch nói.
Cái bóng im lặng không nói, chỉ ở bên cạnh không ngừng loạng choạng, dường như nó đang múa theo tiết tấu đặc biệt nào đó.
- Này, đã hết mực. - Châu Trạch hô lên.
Nhưng cái bóng vẫn đang tiếp tục điệu nhảy.
Châu Trạch để bút xuống, nhìn anh ta.
Nhảy một đoạn thời gian rất dài.
Rốt cục cái bóng cũng ngừng lại.
- Anh xem, tôi có đẹp không?
- ... ... - Châu Trạch.
Đại khái là Châu Trạch đã đoán được cái bóng này là vật gì. Nó cũng giống với con mèo mun bên trong sách Âm Dương, cũng là một loại khí linh.
Nhưng rất rõ ràng, cái bóng đen này có chỉ số IQ cao hơn mèo mun rất nhiều. Bởi vì chỉ số IQ cao, nó mới hiểu phạm tiện, mới có thể dụ dỗ mình có xung động muốn quất chết nó.
- Viết đi, anh tiếp tục viết đi. - Bóng đen thúc giục nói.
Lúc trước nó thẳng thắn như vậy, cái gì cũng nói hết ra, làm bộ thản nhiên như thế. Nhưng trên thực tế, nó đang cố ý đang chuẩn bị cho hành vi phạm tiện của nó lúc này.
Châu Trạch nghĩ một hồi, lại cầm bút lên, bắt đầu viết trên lòng bàn tay của chính mình.
Vị trí lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau đớn, như kim đâm, nhưng da không rách, cũng không có máu chảy ra. Cho dù Châu Trạch cố ý thử đâm rách da để viết thành huyết thư, thế nhưng vẫn không hiệu quả.
Chữ.
Vẫn không viết ra được.
Bút này có vấn đề, hoặc là vật dẫn để viết chữ có vấn đề.
Bóng đen càng không ngừng phiêu đãng bốn phía, nói: "Thật ra còn có một biện pháp khác, đó chính là chậm rãi chờ. Chờ sau khi thời gian trôi qua, chờ khi thời gian tác dụng qua đi, anh sẽ có thể ra ngoài.
- Phải mất bao lâu? - Châu Trạch hỏi.
- Rất nhanh, có thể là 60 năm, có thể 120 năm.
- Nếu như vậy, vì sao người mẹ kia có thể trở lại thực tế dẫn theo hai con mình tự sát?
- Anh cũng không nhìn thử xem tiểu thuyết này đến tột cùng là do ai viết.
- Ah.
Châu Trạch đứng lên, đi tới bên tường, thử dùng bút viết chữ, thế nhưng anh vẫn không thể viết ra chữ được.
Hơn nữa vì nó quá nhẹ, nhẹ đến mức khiến kẻ khác giận sôi, cho nên anh phải cứng rắn đè xuống, trượt mạnh để viết ra “chữ”, nhưng cuối cùng vẫn không thành công.
Lúc trước Châu Trạch đã thử viết trên lòng bàn tay của chính mình, không hiệu quả.
Bút là giả.
Nhưng hẳn là nó phải có thể viết ra chữ mới đúng.
Chắc chắn là trên phương diện này, cái bóng kia sẽ không lừa gạt mình.
Nếu bút có thể viết chữ nhưng hiện tại lại không viết ra được, căn cứ theo phương pháp loại trừ, hẳn là vấn đề nằm trên vật truyền dẫn.
Nó chỉ có thể viết ra chữ trên một thứ đặc định nào đó.
Tỷ như.
Sách Âm Dương?
Châu Trạch nghĩ tới sách Âm Dương mình đã giao cho Hầu Tử trong tiệm bảo quản.
Nhưng vấn đề lại tới.
Hẳn là sách Âm Dương có thể viết ra chữ.
Nhưng Châu Trạch lại không thể mở ra sách Âm Dương.
Mở ra liền tiến vào.
Vậy còn viết cái rắm?
Cho nên, dù có mang sách Âm Dương đến hay không, cũng không khác nhau gì cả. Dưới hoàn cảnh này, nếu bản thân mình mở sách Âm Dương, rất có thể sẽ tiến vào "mộng trong mộng", "bẫy trong bẫy", vào trong tình cảnh lúng túng nhất. Có trời mới biết lúc ấy sẽ tạo thành hậu quả như thế nào.
Châu Trạch lại thử viết lên rất nhiều nơi, nhưng lại không thể viết ra.
Đến cuối cùng.
Châu Trạch lại ngồi lên trên ghế sa lon.
Cái bóng lại đang tiếp tục phiêu đãng, đồng thời còn an ủi Châu Trạch: "Ở lại nơi này với tôi thì có gì không tốt?
- Mày giỏi tự luyến lắm.
- Nếu không phải đầu cương thi đần độn kia xé mất vài chục vạn chữ yêu hận tình thù của hai chúng ta, tôi tin tưởng quan hệ của hai người chúng ta sẽ không bình thản như thế.
- Hẳn phải là loại quan hệ kiểu tương ái tương ái, cùng chung chí hướng, thưởng thức lẫn nhau…
- Có một số việc, có thể xem phần đầu, trực tiếp lật qua nhìn kết quả.
- Nhưng có một số việc, thứ quan trọng nhất thật ra vẫn là quá trình. Nếu không có quá trình sẽ không có ý gì nữa.
- Cho nên mày có thể đổi giọng nói khác, đổi hình tượng khác không? - Châu Trạch đề nghị.
Nhìn cái bóng của mình, nghe giọng nói của mình.
Châu Trạch thực sự không thưởng thức nổi.
- Anh thích dạng người như thế nào? - Cái bóng hỏi.
- Đổi lại phương thức Vương Tổ Hiền?
- Đáng tiếc, ở trong quyển sách này, tôi chính là cái bóng của anh. - Cái bóng nhún vai: - Không thể biến thành Vương Tổ Hiền mà anh thích.
Châu Trạch thò tay vào trong túi áo, sau đó móc ra một cuốn sách nhỏ.
- Đầu năm nay, người thích mang theo bút ký không nhiều lắm. - Cái bóng tới gần, nhìn xem, phát hiện không phải cuốn sổ nhỏ gì: - Đây là bằng lái xe? Không đúng, không đúng, là... chứng nhận quỷ sai?
Châu Trạch mở giấy chứng nhận của mình ra.
Tích điểm trên hiện ra ba trăm phần một ngàn.
- Chứng nhận quỷ sai cũng vô dụng. - Cái bóng cười nói.
Châu Trạch viết.
Chữ xuất hiện.
Là chữ màu đen, rõ ràng xuất hiện trên chỗ trống trong chứng nhận quỷ sai.
- ... ... - Cái bóng.
Khóe miệng Châu Trạch lộ nụ cười mỉm.
Viết lên:
- Trước mặt tôi xuất hiện một cánh cửa, sau khi cửa được mở ra, Bạch Oanh Oanh đi tới.
Sau đó.
Trước mặt Châu Trạch xuất hiện một cánh cửa.
- Rầm!
Cửa bị đạp lăn.
- Hù chết bà đây.
- Không ngờ bỗng nhiên xuất hiện một cánh cửa ngay trước mặt.
- Tên tinh trùng thượng não nào đang trò đùa dai với bà đây!
Bạch Oanh Oanh khí phách lên sân khấu.
Trong tay còn cầm quyển sách bị bản thân mình xé tới rất mỏng, rất mỏng.
Sau đó cô ấy nhìn thấy Châu Trạch.
Nhìn thấy trong tay Châu Trạch cầm bút.
Lập tức như đã hiểu rõ cái gì.
Lúc này, cô ấy đưa tay xoa xoa khóe mắt, giậm chân.
Khóc anh anh nói:
- Anh anh anh.
- Ông chủ.
- Ở đây đã hù chết Oanh Oanh.
- Cũng may có ông chủ ra tay cứu giúp, cứu Oanh Oanh.
- Nếu không Oanh Oanh đã không sống nổi nữa.
- Nói cho cùng, Oanh Oanh cũng là một cô gái yếu ớt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận