Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 845: Máu tung tóe, bay xuống!

Chính là, không có mùi vị là không có mùi vị.
Bạch hồ lại hứng thú dạt dào, giống như đang nhìn ra một nhà hát di động, vừa cơ thể tái sinh lại “Cha con phản bội”, trong này đều có, phấn khích.
Đáng tiếc không phải là đại Thanh xem màn kịch trong rào chắn, bằng không cô thật sự muốn ném lên vài khối bạc vụn.
Hôm nay bà cô thưởng cho!
Châu Trạch tiếp tục nhắm mắt, giống như không hề biết đến tất cả biến hóa bên ngoài.
Khi Tử Thị đã gần như chỉ còn lại da bọc xương.
Một đường ký hiệu bắt đầu từ trên người Châu Trạch lan sang trên người Tử Thị, chạy trên thân này.
Chân mày Tử Thị thả lỏng, khóe miệng lộ ra chút tươi cười, giống như một hài tử hồn nhiên, làm bài không tẹ, được tộc trưởng thưởng cho hai cục kẹo.
Cô bé ngăm đen ở bên cạnh trợn mắt há hốc mồm, cái này...
Lão đạo tiếp tục chép miệng, chậc, có chút mùi vị.
Bạch hồ lắc đầu, nghệ thuật đẹp nhất thường là bi kịch, cô hơi thất vọng rồi.
Cuối cùng.
Châu Trạch mở mắt ra, cánh tay phải vốn mất đi đã khôi phục như lúc ban đầu.
Làn da trắng nõn, không khác trẻ sơ sinh, nhưng bên trong lại không hề khác trước kia.
Đây mới là thứ Châu Trạch coi trọng nhất.
Dù sao.
Ông chủ Châu định đi đánh nhau.
Không phải định đi tham gia tuyển tú.
Đứng dậy.
Vung nắm tay.
Cơ bắp nối liền trên người hai người trực tiếp gãy, trên người Châu Trạch không có một vết thương, bên chỗ Tử Thị lại gần như biến thành một xác khô, khô quắt đến khiến cho người ta không đành lòng nhìn thẳng.
Nhưng mà.
Ở chỗ ngực đã có một ký hiệu bị giữ lại vĩnh cửu.
“Phịch phịch.”
Tử Thị quỳ xuống trước mặt Châu Trạch.
Tươi cười xán lạn.
Không kéo dài được bao lâu.
Đã cắm đầu ngã lăn xuống đất.
Cô bé ngăm đen bò tới, ôm Tử Thị vào trong ngực, đồng thời bắt đầu gieo hạt giống ở chung quanh, thân mình Tử Thị gần như bị Châu Trạch vét sạch, nhưng mà cô lại không hề đau khổ.
Tích lũy ban đầu có thể tích lũy tiếp một lần nữa.
Mà ký hiệu Châu Trạch ban cho.
Mới là cơ hội chân chính từ lượng biến thành chất!
Ông chủ Châu vặn cổ, phát ra từng trận giòn vang, không nói gì nữa, đi thẳng sang chỗ cửa nhỏ.
- Ông chủ, tôi đi mở nước!
Oanh Oanh cao hứng phấn chấn đi ra ngoài trước, cô biết lúc này ông chủ nhà mình khẳng định cần tắm rửa một chút, về phần những người khác, Oanh Oanh vốn không thèm để ý.
Chỉ khi đối mặt với Châu Trạch, nữ cương thi này mới hồn nhiên hoạt bát, ngoài đó ra khi đối mặt với những người khác, kể cả ngoài mặt khách khí nữa, nhưng trên thực tế dưới đáy lòng lại thật sự lạnh lùng tuyệt tình.
Đừng nói hiện giờ Tử Thị không chết.
Nếu ông chủ cần vả lại bằng lòng.
Cô sẽ không do dự giết cả Tử Thị và cô bé ngăm đen cùng đưa đến trước mặt ông chủ.
Châu Trạch đi vào trong hiệu sách, phía sau có một làn gió thơm đánh úp lại, một chiếc áo khoác quét lên trên người mình, tiện thể chỗ sau lưng mình còn cảm nhận được hai hạt đậu đỏ đang cứng lên.
Quá mức, quá mức.
- Cô tới làm gì?
Châu Trạch hỏi.
Lúc trước anh còn có năng lực tự chủ kiên cường đối với bạch hồ.
Huống chi là hiện giờ?
- Người ta nhớ anh mà.
Bạch hồ nũng nịu nói.
- Còn không nói thật cô có thể cút.
- Tôi tới tị nạn.
Châu Trạch đi đến bên quầy bar, nhận lấy nước trà trong tay lão đạo, uống một ngụm, cười nói:
- Tị nạn? Tị nạn gì?
- Vừa ngủ dậy trong lòng hoảng hốt, muốn tìm một bả vai bền chắc để dựa vào một chút, phụ nữ, còn không phải đều như vậy sao.
- Vậy cô nên đi tìm Vương Kha.
- A a a, nếu như tôi nói phía dưới anh ta không lợi hại khít khao giống như anh, có phải anh sẽ cảm thấy thật thoải mái không?
- Ha ha.
Châu Trạch lại cố ý nhìn thoáng qua bạch hồ, nói:
- Được rồi, trong khoảng thời gian này cô phụ trách công việc quét dọn.
- Không thành vấn đề, tôi đây lên trên thu dọn một chút?
Châu Trạch gật gật đầu.
Nhìn bạch hồ đi lên lầu.
Châu Trạch đặt ly nước xuống.
- Ông chủ, hồ ly này thật biết điều, chán ghét mùi hôi thối còn cố ý chạy đến trốn trong hang ổ cá mặn...
- Lão đạo, tôi phát hiện tôi rời đi một thời gian, ông trở nên thật trơ tráo.
Châu Trạch dựa vào quầy bar nhìn lão đạo.
- Như vậy không phải càng thêm thân thiết sao.
- Qua Nguyên đán, trên đường ngoài kia lại lộn xộn, lão đạo, công nhân vệ sinh vất vả.
Khuôn mặt già nua của lão đạo lập tức sụp đổ xuống.
Tuổi của người ta dường như còn bỏ xa công nhân vệ sinh một khoảng lớn đấy.
- Ông chủ, tôi đi pha cho cậu ly cà phê đi?
Châu Trạch gật đầu.
Lão đạo như được đại xá, lập tức đi ra phía sau pha cà phê.
Châu Trạch lại lẩm bẩm một câu:
- Hoặc là, cô ta chưa từng quên nỗi đau bị gãy đuôi?
Lúc này.
Hứa Thanh Lãng từ trên lầu đi xuống, chắc anh đã ngủ một giấc, mặc đồ ngủ.
- Muốn uống nước không?
Châu Trạch hỏi.
- Muốn ăn bữa khuya không?
Hứa Thanh Lãng hỏi.
Hai người cùng lắc đầu.
Hứa Thanh Lãng đi đến bên quầy bar, cầm lấy bao thuốc, rút ra một điếu, châm, hít vào một hơi thật mạnh.
- Bụng rỗng hút thuốc không tốt cho thân thể.
Châu Trạch nhắc nhở.
Hứa Thanh Lãng phun ra một vòng khói, liếc nhìn Châu Trạch, giơ tay lên chỉ, nói:
- Cánh tay mọc ra rồi?
- Đúng vậy.
- Vậy thì tốt, về sau đi ra ngoài không sợ bị xe tông tàn phế.
- Vẫn phải kiềm chế chút.
- Tôi ngủ một giấc, cảm thấy tốt hơn nhiều.
- Có thể nhìn ra.
- Chúng ta chỉ có thể chờ như vậy sao?
- Ít nhất trước mắt đến xem, không có gì rõ ràng.
Độ đậm đặc của khói trắng khủng bố kia.
Hứa Thanh Lãng dụi đầu thuốc lá vào trong gạt tàn thuốc, thở dài, nói:
- Hồ ly kia lại trở lại?
- Ngửi được mùi?
- Cô ta mới vừa gặp tôi.
- Ông chủ, nước tắm đã chuẩn bị xong.
Oanh Oanh đi ra khỏi phòng tắm kêu.
- Được.
Châu Trạch vẫy tay với Hứa Thanh Lãng.
Đi tới phòng tắm.
Hứa Thanh Lãng lại hắt xì một cái, anh mặc đồ ngủ, đi đến cửa hiệu sách, đẩy cửa hiệu sách ra, gió rét thổi tới, xen lẫn từng mảnh bông tuyết, Hứa Thanh Lãng theo bản năng rùng mình một cái.
Anh không tránh né, mà đi ra ngoài vài bước, ngồi chồm hổm xuống.
... ....
- Anh ta ngồi kia làm tượng băng?
Trịnh Cường chỉ ra ngoài cửa sổ cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận