Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1352: Diêm La xuất thế (2)

Giống như vị cô gái da đen ở dương gian kia, anh ta cũng là một người thích làm ruộng như vậy, nhưng ở âm ti, muốn trồng gì đó đương nhiên là khó hơn dương gian trời nhiều.
- Không cần, ngày mai bản vương phải đi rồi.
- Phải đi bắt con Hầu Tử kia sao?
Thiếu niên dè đặt hỏi.
- Một thứ tàn dư thôi, cũng không thể gây nên sóng gió lớn gì, Tần Nghiễm Vương đã đuổi theo, đoán chừng con Hầu Tử kia cũng biết thời gian của mình không còn nhiều, không cam lòng cứ như vậy mà bình yên chết đi, cho nên mới lại xông ra nhảy nhót như vậy.
- Cũng đúng, bây giờ âm ti đã có các Vương trấn giữ, có thể nói là thành đồng vách sắt.
- Được rồi, thằng nhóc nhà anh không biết nịnh hót thì đừng nịnh hót nữa, đúng rồi, có muốn làm việc gì không, có thể đến chỗ của tôi mở một cái nha môn nhỏ, đỡ cho anh vẫn luôn đợi ở đây rồi lại bức bối đến hỏng.
- Ở chỗ Đế Thính, để tôi đi nói với nó, xem phần công sức của anh vẫn luôn chăm sóc nó nhiều năm như vậy, nó cũng sẽ đồng ý thôi.
- Không được không được, không thể nào không thể nào đâu, có được một thân quan phục oai phong lẫm liệt này là tiểu nhân đây đã hài lòng lắm rồi.
- Tiểu nhân biết rõ bản thân có bao nhiêu phân lượng, nào có cái bản lĩnh đi ra ngoài nhậm chức làm việc gì đó chứ, nếu như đến lúc đó lại trì hoãn mất chuyện của các Vương, vậy tiểu nhân thực sự là chết vạn lần cũng không đủ đền tội rồi.
- Ha ha, đi, cũng là thằng nhóc nhà anh biết điều, đầu năm nay, người có thể biết điều như anh, thật sự không còn nhiều lắm.
Thiếu niên cúi đầu, không dám nói tiếp, bởi vì những người có thể được Sở Giang Vương dùng để nói kia, từng người thế nhưng đều không phải là nhân vật dễ đối phó gì.
- Lão già kia, tôi tới rồi.
Sở Giang Vương hô một tiếng.
Bóng dáng trực tiếp ở biến mất ngay tại chỗ.
Sau một khắc.
Sở Giang Vương xuất hiện ở trước mặt một hang động.
Lúc anh ta hiện thân.
Trong hang xuất hiện một loại ánh sáng màu đỏ.
Cái hang động này.
Lại là một con mắt của Đế Thính.
- Anh tới… làm gì?
- Cõi đời này, sao lại có người không biết điều như vậy chứ? Mày không muốn nghe hay lười nghe cũng coi như xong đi, nhưng chuyện ở ngay dưới mí mắt của mày, làm sao có thể không biết được chứ?
- Ngày hôm trước Bồ Tát vừa nói với tao, muốn tao đi ra ngoài và thăm thú mọi thứ nhiều một chút, tao đây định đi lên xem một chút, ít nhất, đi xem thử dáng vẻ của pin là như thế nào.
Thập Điện Diêm La hoàn dương.
Đây chính là đại sự.
Nhưng trong lời nói của Sở Giang Vương lại rất nhẹ nhàng.
- Chỉ cần… đi thôi…
- Tao tới hỏi mày một chút, hiện tại ở dương gian, nơi nào có chuyện vui.
- Với thân phận này của tao.
- Cái giá cho một chuyến ra vào âm dương quá lớn.
- Cũng không thể thực sự xem xong pin lại lập tức quay về đúng không?
Đế Thính cười.
Sau đó.
Vài ngọn núi ở bên cạnh bị tiếng cười làm cho sụp đổ rồi.
Một lát sau.
Đế Thính không cười nữa.
Mở miệng nói:
- Ở đông bắc Thần Châu, có một long mạch.
- Đừng nói là mày muốn tao mang long mạch đó về đây làm một bữa ngon cho mày đấy? Di chuyển thứ đó rất phiền phức đấy.
- Long mạch này, hình thành phong cấm từ cách đây 403 năm trước.
- Long mạch này.
- Lúc hình thành, vô cùng sắc bén, không thể đụng chạm.
- Lúc suy giảm, dịu dàng như ngọc, có thể lấy cho mình.
- Được, tao mang về cho mày là được rồi, về phần bên chỗ Bồ Tát…
Nói tới chỗ này.
Đế Thính không tiếp lời.
Sở Giang Vương hài lòng cười cười.
Bóng dáng tan biến ngay tại chỗ.
Tất cả mọi chuyện.
Đều không nói gì cả.
...
Đi tiếp, trở lại tiệm sách, vào lúc này đã là bốn giờ rạng sáng, ngược lại cửa tiệm sách vẫn không đóng.
Lúc trước lão đạo ở đây, vào lúc này đã sớm khóa cửa tắt đèn, lúc này ông ta còn đang nằm trên giường bệnh, chuyện này cũng không có ai làm.
Đương nhiên.
Tiệm sách cũng không sợ có kẻ gian đến cửa.
Cũng không phải chưa từng có kẻ gian tới.
Chỉ có thể nói.
Cái đám giặc cỏ nào dám xuống tay với tiệm sách.
Kết cục của bọn chúng.
Có lẽ sẽ là thực sự đau thấu tim gan hay biết vậy chẳng làm rồi, còn có ý nghĩa giáo dục hơn là đưa đến một trung tâm chẳng khác nhà là bao nhiêu kia.
Bạch Hồ vẫn nằm ở trên sô pha như trước, bây giờ cô ta không có chuyện gì thì cứ nằm ở đó suy nghĩ về chuyện nhân sinh, như thể trong những năm tháng đã qua trước kia, chơi đủ rồi cũng quậy phá đủ rồi, bây giờ, giống như là một ông già bà cả bảy tám chục tuổi, học được cách hưởng thụ sự tốt đẹp của an tĩnh rồi.
Đương nhiên.
Hoặc giả như là một kẻ gian hoàn lương, tìm một người đàng hoàng, bắt đầu chuẩn bị cho cuộc sống thực tế.
Bạch Hồ bỗng nhiên nghiêng đầu, nhìn lướt qua bên ngoài cửa sổ thủy tinh.
Luật sư An có chút lúng túng sờ mũi của mình một cái.
Mẹ nó chứ.
Nhạy bén như vậy sao!
Đẩy mở cửa, đi vào tiệm sách.
Luật sư An thực hiện một động tác ném banh vào rổ:
- Đi nào!
Canh Thần vẽ ra một đường parabol hoàn mỹ ở trên không trung.
Chuẩn xác rơi vào trên ghế sô pha.
Canh Thần đã thành thói quen.
Luật sư An cũng quen rồi.
Hay cho một mối quan hệ cha con ngoài mặt.
Mà lúc này.
Luật sư An nhìn thấy Oanh Oanh đang ngồi cùng với Hứa Thanh Lãng ở bên quầy bar, đang chơi bài.
- Đây là đang coi bói sao?
Luật sư An hỏi.
- À, đúng vậy.
Oanh Oanh đứng dậy, đi pha cà phê cho luật sư An.
Luật sư An ngồi xuống.
Cười nói:
- Tôi còn tưởng là anh đoán mệnh phải dùng chu dịch bát quái gì đó, không nghĩ tới là lại dùng thứ này.
- Thật ra thì, mỗi thứ đều có ưu khuyết điểm và đặc điểm riêng của nó.
- Vậy anh nói thử một chút, bài này phải xem như thế nào mới có thể xem đến mức khiến người ta tin phục?
- Chỉ cần kết quả tính ra không phải là kết quả tốt, cũng sẽ không khiến người ta quá tin phục.
- Cụ thể một chút, cũng thực tế một chút đi.
- Bài dùng để xem phải tinh xảo một chút, nhìn cho có vẻ cao cấp một chút, tốt nhất là khảm thêm chút vàng hoặc viền bạc gì đó, như vậy thì có thể tăng thêm chút sức tin tưởng và nghe theo.
Luật sư An nhún vai một cái, từ chối cho ý kiến.
- Luật sư An, cà phê.
Ly siêu to mới được đưa đến tận tay luật sư An.
Bạn cần đăng nhập để bình luận