Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1096: Đại phản diện An Bất Khởi (2)

Dù sao cũng có luật sư An để so sánh một chút.
Trong âm ti, phàm là người có quan hệ càng tệ với An Bất Khởi, càng chứng minh được nhân phẩm người ta rất tốt, luật sư An chính là ngọn đèn chỉ đường!
- Nếu thiếu chứng nhận mà nói, chỗ tôi đây vẫn còn, có thể cho anh, tôi chỉ muốn một lời cam kết từ anh.
- Cam kết gì?
- Anh và các bạn của anh, sau này chớ tới gần Thông Thành, anh cũng nhìn thấy, thật ra thì tôi không có hứng thú đi chùi đít cho âm ti, trên mặt tôi cũng không viết dòng chữ trung thần của âm ti.
- Các anh là những kẻ trốn chạy, về bản chất, thật ra thì chúng ta không mâu thuẫn hay xung đột về nguyên tắc giữa chúng ta.
Luật sư An ở bên cạnh đảo cặp mắt trắng dã, nhưng anh ta không thừa nhận cũng không được, lựa chọn của ông chủ là chính xác.
Ít nhất, về nhân phẩm của vị này, luật sư An cũng có hiểu biết, chỉ cần đối phương chịu gật đầu đáp ứng, tiếp theo, hẳn là không còn chuyện gì nữa rồi.
Vừa nghĩ đến đây.
Luật sư An mình cũng không khỏi rơi vào trầm tư.
Bản thân anh ta lúc trước, hình như thật sự làm nhân vật phản diện đến quá mức rồi.
Bàn tay nhỏ bé mềm mại của đứa trẻ sơ sinh tiếp tục nắm lấy móng tay của Châu Trạch mà lắc lư.
Sau đó dùng giọng nói non nớt nói:
- Thông Thành, thật đúng là thú vị.
- Nhưng dòng chữ Thông Thành chào đón bạn ở cửa vào trên đường cao tốc Thông Thành, không viết cho anh. - Châu Trạch nói.
- Anh cũng rất thú vị.
Đứa trẻ sơ sinh nhìn Châu Trạch.
- Cảm ơn. - Châu Trạch đáp lại.
- Những thứ khác, tôi đều có thể đáp ứng, nhưng anh ta...
Đứa trẻ sơ sinh nhìn về phía An Bất Khởi, tiếp tục nói:
- Anh ta, phải chết.
Châu Trạch quay đầu lại, nhìn về phía luật sư An đang đứng bên cạnh, ánh mắt lộ ra nghi ngờ.
Mang ý là.
Rốt cuộc khi đó anh đã làm chuyện đáng giận gì.
Mà làm cho một người đang hoàng hận anh đến ra bộ dạng này vậy?
Luật sư An rất vô tội lắc đầu một cái, nói:
- Lúc trước anh ta vi phạm quy tắc, ý đồ thu giữ ý thức của vong hồn vợ con mình, bị tố cáo rồi, tôi chỉ có thể dựa theo quy tắc mà làm việc.
Châu Trạch nghe vậy, gật đầu một cái.
Nhìn về phía đứa trẻ sơ sinh đang treo trên móng tay của mình.
Nói:
- Anh xem đi, anh ta làm như vậy là dựa theo quy tắc mà làm việc, đúng không?
Trên mặt đứa trẻ sơ sinh đầy vẻ giễu cợt nhìn Châu Trạch, nói:
- Vậy anh có thể hỏi thử anh ta một chút, kẻ đã tố cáo là ai?
Châu Trạch hít một hơi, không nhìn luật sư An, mà nói thẳng:
- An Bất Khởi?
- A, tố giác hiện tượng không hợp pháp, phơi bày tư tâm bất chính, người người đều có trách nhiệm, tôi như thế cũng là làm việc công tâm mà thôi.
Quả nhiên là như vậy…
Nhưng ông chủ Châu còn chưa buông tha, tiếp tục khuyên:
- Hiện tại anh cũng đã hoàn dương rồi, có thể đi tìm đời này của bọn họ, thật ra thì tôi vẫn luôn rất đồng tình với một câu nói, có lúc, buông tay cũng là một loại yêu thương.
Luật sư An đưa tay sờ sờ cằm một chút.
Không đợi ông chủ nói xong, anh ta đã mở miệng nói:
- Ông chủ, chuyện này phải trách Phùng Tứ, trực tiếp đánh tan vong hồn vợ với con gái của người ta, lúc ấy tôi đã dặn đi dặn lại Phùng Tứ mấy lần rồi, làm người đừng tuyệt tình như vậy, nhưng Phùng Tứ lại không chịu nghe nha.
Châu Trạch lúc này.
Thật sự muốn quay người rời đi.
Để luật sư An lại cho đứa trẻ sơ sinh giết luôn đi.
Đứa trẻ sơ sinh trầm giọng nói:
- Anh ta là để ép cho tôi nổi giận, phát cuồng, anh ta thành công rồi, vì vậy mà tôi đã phạm vào điều luật lớn hơn của âm ti, vốn là người giữ trách nhiệm canh gác tầng thứ mười chín, bị anh ta thay thế như ý nguyện.
Luật sư An ngẩng đầu.
Nhìn trời.
Ngày hôm nay.
Trăng thật sáng nha…
Ừm.
Hình như không thể nhìn thấy mặt trăng nha.
Cơ thể đứa trẻ sơ sinh lơ lửng lên.
Tiếp tục chậm rãi nói:
- Vốn dĩ, nếu như anh ta sống không quá tốt, tôi còn không biết làm cái gì, nhưng tôi phát hiện, hiện tại anh ta sống đến rất tốt rất thoải mái, cho nên tôi, nhất định phải...
Luật sư An vừa nhìn Châu Trạch ở trước mặt vừa nói xen vào:
- Người anh em, anh thật sự hiểu lầm rồi…

Vị trí trên trán của đứa trẻ sơ sinh, xuất hiện một dấu ấn màu đen, dáng vẻ tương tự như một bông hoa, nhưng cũng rất quỷ mị.
- Này, anh trốn từ địa ngục ra, chính là để báo thù?
Châu Trạch đột nhiên cảm giác đi khuyên nhủ người ta đừng nên báo thù như thế này là một chuyện hết sức ngu ngốc, lúc trước An Bất Khởi làm việc quá tuyệt tình, chuyện này đổi lại là bất cứ ai cũng không thể bởi vì mấy câu vuốt lông thì lập tức buông tha chuyện báo thù được, hơn nữa, ông chủ Châu cũng rất biết tự lượng sức mình với tài nghệ vuốt lông của mình.
Châu Trạch còn là hy vọng đối với mới có thể lấy đại cúc* làm trọng. (nguyên văn là đại cúc – hoa cúc lớn, chơi chữ với cụm từ “đại cục”, hai từ này đồng âm)
Anh thật sự sợ phiền, có thể không bị cuốn vào vòng xoáy thì tốt nhất là không bị cuốn vào.
Nhưng muốn ông chủ Châu buông tha luật sư An cũng là chuyện không có khả năng, từ khi đi theo anh, An Bất Khởi anh ta, từ trước giờ không có công lao cũng có khổ lao, cứ như vậy bán đứng người ta để đổi lấy sự yên tĩnh cho bản thân.
Chuyện này.
Thực sự là ông chủ Châu không làm được.
Cho nên, nếu như cái thế giới này có thể trở lại đơn thuần giống như lúc trẻ em xem phim chiếu trên TV, không phải là “người tốt” thì chính là “kẻ xấu”, có thể dễ dàng phân biệt xác định vị trí cụ thể mà nói, không phải sẽ tốt đẹp hơn sao?
Ánh mắt của đứa trẻ sơ sinh quét qua Châu Trạch.
Chậm rãi nói:
- Trước đó anh định bỏ qua cho tôi, tôi đây, lần này cũng có thể tha cho anh một mạng.
- ... - Châu Trạch.
Trong lòng ông chủ Châu đang do dự bản thân có nên nói một tiếng cảm ơn hay không?
Nhưng vấn đề là, bất luận hiện tại như thế nào, đều có vẻ như anh là thịt trên thớt của tôi nha.
- Canh Thần à, đầu óc của anh không có bệnh chứ ? - Luật sư An cũng nở nụ cười – Này này này, rốt cuộc là ai bị bắt làm tù binh chứ?
- A a a a a! ! ! ! ! ! !
Một tiếng thét chói tai phát ra từ trong miệng đứa trẻ sơ sinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận