Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1763: Truy tìm nguồn gốc (thượng) (2)

Cho dù cô ta có bởi vì phát điên mà được đả thông hai mạch nhâm đốc, bạn nói cô ta có thực lực của bộ đầu, có thể, bạn nói cô ta có thực lực của tuần sứ, cũng được, thậm chí bạn nói cô ta có thực lực của phán quan, cũng có khả năng!
Nhưng tình huống thực sự là.
Cho dù là cái vị hiện tại đang ở dưới lầu, nghiêm túc đứng ở trước vách tường nhìn bức tranh sơn thủy kia.
Bạn để cho ông ta đi nói chuyện hợp tác, nói chuyện giao dịch với Doanh câu, còn phải ngẩng mặt mà gọi một tiếng anh trai đấy, bạn muốn để ông ta đi tính kế Doanh câu, để Doanh câu trở thành một phần trong kế hoạch của chính mình.
Chuyện là không thể nào!
Nửa gương mặt không phải đang bảo vệ Doanh câu.
Mà là bởi vì.
Anh ta hiểu cực kì sâu sắc.
“Doanh câu”.
Hai chữ này.
Rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào!
Hổ chết uy phong vẫn còn, con rết trăm chân chết vẫn không cứng, cho dù là Doanh câu vào thời kì suy yếu nhất, anh ấy, cũng vẫn là Doanh câu!
Mà trong vòng tròn này, lại xuất hiện móng tay màu đen của Châu Trạch, chuyện này dính líu đến việc khôi phục sức mạnh của Doanh câu, có thể nói, nhân tố thuộc về Doanh câu, đã bị kéo vào trong cái vòng tròn này.
Nữ quỷ sai phát điên kia, ngay chuyện này cô ta cũng có thể tính toán được?
Làm sao cô ta có thể nhìn ra được linh hồn kinh khủng đang ngủ say trong cơ thể Châu Trạch từ trước được?
Cho dù là Địa Tạng.
Cho dù là Địa Tạng.
Khi ông ta đứng ở trước mặt Châu Trạch, cũng không thể vừa liếc mắt thì đã nhìn ra thân phận chính xác của vị bên trong cơ thể Châu Trạch kia!
- Hẳn là cô ta đã có tính toán, nhưng tính toán của cô ta, có lẽ là vì để đánh thức sức mạnh ở bên trong cơ thể của anh, cho nên, không có tác dụng.
Nửa gương mặt đưa ra một lời giải thích cho chuyện này.
Châu Trạch lắc đầu một cái, tiếp tục nói:
- Ông lão đã dùng móng tay cào trầy tôi kia, giải thích sao đây?
- Có lẽ... Chỉ là một sự trùng hợp.
- Nếu chẳng qua chỉ là trùng hợp, như vậy, ông lão đó, hẳn là không liên quan gì tới cô ta rồi, dù sao thì, cô ta cũng đã lên kế hoạch xong xuôi là dùng xe tải tông chết tôi rồi, trước đó, cũng không cần phải vẽ rắn thêm chân làm gì nữa.
- Ừm, có lẽ… chính là như vậy.
- Nhưng không đúng, bởi vì lúc ấy, ông lão đó, đã nói một vài câu, khiến cho tôi đã từng cho là, ông lão đó, cũng là thủ hạ của nữ quỷ sai kia.
- Nói cái gì?
- Bên dưới... Bên dưới... Bên dưới quá đáng sợ...

- Cụ thể một chút thì sao? Ông ta có còn nói gì khác nữa không.
Nửa gương mặt mở miệng hỏi.
Châu Trạch lắc đầu một cái:
- Chuyện của mấy năm trước, sao có thể nhớ rõ toàn bộ không sót một chữ nào được chứ?
Nhất là ngày hôm đó còn đã xảy ra rất nhiều chuyện, chuyện liên quan đến ông lão đó, chỉ có thể coi là một khung cảnh rất ngắn của ngày hôm đó mà thôi.
- Vậy thì nhớ lại. - Nửa gương mặt rất bình tĩnh nói.
- Làm sao nhớ lại?
- Nhớ lại?
Nửa gương mặt đưa tay chỉ chiếc nhẫn thanh đồng đang mang ở trên ngón tay cái của Châu Trạch.
Thành thật mà nói, chiếc nhẫn từ Tam Hương Thôn này, đã mang ở trên ngón tay của Châu Trạch được một đoạn thời gian rất dài rồi, ngay từ đầu, đã từng bị Doanh câu – sau khi anh ấy tỉnh dậy – dùng để bắt vong linh của những võ sĩ Nhật Bản.
Nhưng sau đó, tác dụng của món trang sức này đã bắt đầu dần dần thực tế lớn hơn.
Dù sao thì, có Doanh câu ở đây, mọi chuyện đều lấy việc cho Doanh câu ăn no làm đầu.
Sau đó.
Cũng chỉ là chuyện của nắm đấm.
Ở đâu ra mà phải dùng tới nhiều thứ vòng vo cong cong lượn lượn như vậy chứ?
Kẻ địch đang chuẩn bị lương thảo.
Tôi đang đút cho Doanh câu.
Kẻ địch đang dò xét địa hình.
Tôi đang đút cho Doanh câu.
Kẻ địch đang dốc lòng vì nước.
Tôi đang đút cho Doanh câu.
Chuyện này cũng giải thích cho việc ông chủ Châu không để ý quá nhiều đến những thứ mà mình đang sở hữu, bởi vì phần lớn thời điểm, đều không dùng tới.
Thật ra thì, ông chủ Châu còn rất thích chiếc nhẫn đang đeo trên ngón tay này, kiểu dáng phong cách cổ xưa, tinh tế, so với việc đeo nhẫn kim cương thì thêm một phần ẩn giấu, so với đeo nhẫn ngọc thì thắng được một tia nội hàm.
Lúc này bị Nửa gương mặt chỉ ra, Châu Trạch giơ tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng ma sát ở trên mặt nhẫn.
Một tia ý niệm thâm nhập trong đó.
Ngay sau đó.
Chiếc nhẫn này bắt đầu có nước chảy ra.
Nhớ lại trong « Tây Du Ký », khi Đại Thánh đi tìm viện binh ở thiên đình, thì có một vị thần tiên trong tay cầm một chiếc hộp nhỏ, nói bên trong chứa được bao nhiêu nước.
Lúc này.
Ông chủ Châu cũng có cảm giác tương tự.
Nước bắt đầu càng ngày càng nhiều, lại lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được mà tích tụ ở trong căn phòng ngủ này, nhưng lại không ngấm vào bất kì đồ gia dụng nào, không tạo thành mối nguy hại bị ngấm nước với sàn nhà.
Có thể nói là, nước cực kì có sức mạnh.
Ngay từ đầu, ông chủ Châu còn hơi kinh ngạc, sau đó giống như là nghĩ tới điều gì, cũng lập tức bình thường trở lại.
Chờ đến lúc phần nước ở đây đã tích tụ tràn đầy phòng ngủ này, ở trước mắt, ánh sáng bắt đầu dần dần vặn vẹo.
Rất kỳ quái là, ở đáy nước, Châu Trạch cũng không hề cảm giác được một chút cảm giác khó thở nào, thậm chí còn cảm thấy một loại cảm giác mát lạnh khác biệt trong mùa hè.
Hô.
Cảm giác thoải mái này.
Khiến cho ông chủ Châu không khỏi có một loại cảm giác tiếc nuối đồ tốt trong tay nhưng lại không dùng sớm một chút.
Kể từ sau khi tiệm sách được sửa sang lại, đã được trang bị máy điều hòa không khí trung tâm, ngay thường cũng có máy điều hòa xanh do Deadpool bố trí ở nơi này.
Nhưng trong mùa hè nóng bức này, có thế nào cũng không thoải mái dễ chịu bằng việc trực tiếp thả mình vào trong nước mà.
Huống chi, trong mùa hè này, bản thân nằm trong nước, xem báo uống cà phê, lại nghiêng đều nhìn người đi đường đang chịu cái nắng thiêu đốt của mặt trời bên ngoài cửa sổ.
Phải biết chuyện này là một chuyện khiến người ta vui sướng hưởng thụ biết bao nhiêu nha.
Phía trước, trong ánh sáng vặn vẹo, xuất hiện một bóng người, bóng người đang dần dần ngưng thực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận