Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 584: Có cảm thấy ngoài ý muốn không? Có kinh ngạc mừng rỡ không?

Châu Trạch cảm thấy buồn cười, quan uy của tên nhóc chó má này thật lớn.
Đặc biệt là tên thủ hạ bên cạnh chịu trách nhiệm răn dạy người kia, liếm tới cứ phải gọi là thoải mái.
Nhưng Châu Trạch muốn cười lại cười không nổi, thật ra cũng rất không có ý nghĩa.
Hai sinh viên mới bỗng nhiên bị dạy dỗ một trận như vậy, lập tức ngơ ngác, theo thói quen gật đầu nói phải, sau đó báo lớp lĩnh nước.
Đám học sinh đang đứng trong phòng nước còn chờ Phương Phương xách nước từ trên tầng xuống.
Nhưng tự nhiên Phương Phương lại đi trở lại phòng chữa bệnh, không thèm nghía đến bọn họ, khi ngồi xuống bên cạnh Châu Trạch, Phương Phương thầm nói:
- Cái quái gì vậy.
Châu Trạch không lên tiếng.
Cũng lười lên tiếng.
Anh là người đã từng học đại học, chẳng qua lúc ấy anh hơi đặc thù, đời trước cuộc sống của anh quá "khổ đại cừu thâm", hệt với vai chính trong truyện huyền huyễn trên giá sách trong phòng sách vậy.
Sau khi vào đại học, Châu Trạch không báo danh vào bất cứ hội nhóm nào, chỉ vội vàng đi làm thêm kiếm tiền. Lúc ấy chết vì sĩ diện, ngay cả trợ cấp cho sinh viên nghèo anh cũng không đi xin, theo lý thuyết, anh tuyệt đối đủ tư cách, không cần cố gắng khóc than thảm thiết, chỉ cần nói thẳng mình là cô nhi lớn lên trong cô nhi viện là không thành vấn đề.
Chẳng qua anh vẫn không xin.
Sau đó, người hưởng trợ cấp cho sinh viên nghèo trong lớp lại là lớp trưởng, lớp phó và mấy bí thư chi bộ.
Mấy thành viên của hội học sinh này chỉ có thể bắt nạt đám tân sinh, bày ra quyền chức trước mặt đám đàn em khóa dưới, chứ bọn hắn dám dở thói sĩ diện như vậy trước mặt sinh viên năm bốn, hay sinh viên càng lâu năm hơn không?
Đoán chừng chữ nhân sẽ trực tiếp khắc trên mặt hắn.
Ông chủ Châu không phải loại người thấy khó chịu liền sẽ đi lên chỉnh người.
Tuy rằng tối hôm qua, vì anh thấy hải thần xấu xí mà đi lên chỉnh anh ta.
Nhưng mới vừa chỉnh hải thần xong lại đi lên chỉnh đám người này.
Sẽ là coi trọng mấy con rệp đội mũ vượn quá mức.
Hay là ô nhục hải thần?
Chẳng qua.
Khiến Châu Trạch cảm thấy có chút hứng thú lại là nữ sinh chịu trách nhiệm ghi danh trong phòng nước kia.
Điều khiến anh cảm thấy hứng thú không phải dung mạo của cô ấy xinh đẹp tới cỡ nào.
Đương nhiên.
Đúng là cô ấy rất xinh đẹp.
Châu Trạch nhìn thấy, ở sau lưng cô ấy như có một bóng đen theo sát.
Đây là bị thứ bẩn thỉu gì đó dính lên sao?
- Tiết ba, bốn mình có khóa, mình đi trước.
Dường như nữ sinh này không vừa mắt với thói sĩ diện của đám bạn, buông đồ vật trước mặt ra, trực tiếp cầm điện thoại di động và túi xách lên chuẩn bị rời đi.
Châu Trạch cũng cởi áo blu trắng trên người, đưa cho Phương Phương, nói:
- Tôi đi về trước.
Trở về là phải trở về, nhưng Châu Trạch vẫn theo chân cô gái kia.
Căn cứ theo thuyết kẻ gian không trắng tay mà đi...
Không đúng.
Là căn cứ theo tinh thần thời đại lấy giúp người làm niềm vui.
Châu Trạch cảm thấy nếu anh đã nhìn thấy, vậy nên tiện tay xử lý một chút.
Là đồ tồi, hay là có mưu đồ khác, cứ dứt khoát mà lấy đi là được.
Nếu là vong hồn của người thân đã mất đi theo cô ấy.
Vậy.
Cũng phải dẫn đi.
Ông chủ Châu không có thời gian rảnh rỗi mà đi theo sau, chậm rãi nghe chuyện tình cảm bi thương của bọn họ, anh chỉ biết lần trước bản thân mình phiêu bạc bên ngoài quá lâu, đã rất lâu rồi công trạng không tăng.
Châu Trạch một mực chờ cô gái đó đi tới nơi ít người mới hạ thủ, anh lo lắng khi anh bắt vật bám trên người cô gái kia, cô gái ấy sẽ có phản ứng.
Tỷ như thét chói tai.
Hoặc là trực tiếp ngất đi.
Bị người thấy được cũng quá phiền phức.
Chỉ là.
Trời không chiều theo ý người.
Cô gái này thật sự tới lớp học.
Cô ấy đi tới khu trường học, tiến vào một phòng học ở lầu một.
- Chậc... ...
Châu Trạch đứng ở cửa.
Có chút do dự.
Lớp đại học bình thường học liền hai tiết một lúc, nói cách khác, bản thân mình phải đợi hai giờ mới có thể lại tìm được cơ hội để thu hoạch công trạng từ trên người cô gái kia.
Hai giờ.
Đủ để bản thân mình uống hai ly cà phê, xem hai phần báo chí, ngủ một giấc thật ngon.
Công trạng.
Cà phê.
Công trạng.
Sofa.
Ông chủ Châu hơi do dự.
Lúc này sắp vào giờ học, các sinh viên đều đã vào gần đông đủ, giảng viên cũng đã đi tới trước bục giảng.
Châu Trạch lắc đầu.
Quên đi.
Ngày mai lại tới đi, tiện tay thu là được.
Xem bộ dạng này hẳn cô ấy không thể chết ngay trong một chốc một lát được, điểm này, Châu Trạch vẫn có thể nhìn ra.
- Này, là anh đúng không? Tôi đang nói vì sao anh lại tắt máy, làm hại tôi cố ý chạy tới đây một chuyến, còn tưởng anh đã cho tôi leo cây!
Một học sinh nam mặc đồ Nike vỗ bả vai Châu Trạch từ phía sau.
Châu Trạch xoay người, hơi nghi hoặc một chút mà nhìn sinh viên này.
Tôi biết cậu sao?
- Được rồi được rồi, anh vào đi thôi, tôi còn có chút việc, bạn gái tôi còn đang chờ tôi ở bên ngoài đây.
Nói xong.
Nam sinh này còn rút một tờ một trăm đồng ra.
Nhét vào trong tay Châu Trạch, đồng thời còn đưa cho Châu Trạch một tờ giấy, trên đó viết tên của anh ta: Cẩu Thâm Thanh.
Gì?
Châu Trạch không hiểu ra sao.
- Nếu như giảng viên có cho làm trắc nghiệm, người anh em nhớ làm giúp tôi một chút, đến lúc đó tôi lại gửi hồng bao Wechat cho anh. Tốt rồi, cứ như vậy, tôi đi trước đây.
Nói xong.
Bạn học này lập tức chạy ra bên ngoài.
Sửng sốt một hồi lâu, Châu Trạch mới rõ ràng, sinh viên này đang dùng tiền thuê người học thay.
Trốn học, nhờ bạn học kí tên hoặc điểm danh, trên cơ bản chỉ cần là người từng học đại học đều rõ ràng, thậm chí phần lớn người đều đã từng trải qua và làm việc này.
Châu Trạch nhớ tới khi bản thân học đại học, khi học môn


triết học Mác


, lúc đầu trong phòng nên có 120 người, kết quả chỉ có ba mươi người đến lớp.
Thầy giáo già đeo kính lão rất nặng cầm sổ điểm danh.
Điểm tới tên người nào, người đó sẽ hô "có".
Điểm danh xong.
Có năm người "trốn học".
Chẳng qua thời này tân tiến hơn, ngày trước, một số người còn có thể nhờ bạn cùng phòng điểm danh giúp mình, hiện tại nó đã thành chuỗi "công việc" học thay.
Không đúng.
Châu Trạch sờ cằm.
Sau đó bừng tỉnh.
Thân thể Từ Nhạc khá trẻ tuổi.
Hơn nữa lớn lên lại thanh tú.
Có bị coi là sinh viên cũng rất bình thường.
Dù sao thì người có tướng già hơn tuổi cũng rất ít..
Nắm một trăm đồng trong tay.
Châu Trạch liếm liếm môi mình một chút.
Cuối cùng vẫn đi vào trước khi giảng viên tuyên bố vào học.
Ai kêu mình mềm lòng, lại thích lấy việc giúp người làm niềm vui đây?
Nữ sinh bị Châu Trạch chú ý tới lúc trước ngồi ở chính giữa, bên cạnh không có ai, Châu Trạch đi thẳng tới, ngồi xuống cô ấy bên cạnh.
Nữ sinh cố ý nhìn thoáng qua Châu Trạch.
Phát hiện Châu Trạch không mang sách.
Ah.
Này cũng không có gì kỳ quái.
Trong đại học, sinh viên có mang dép lê quần cộc đi vào phòng học cũng không có gì kỳ quái.
Nhưng một lát sau, nữ sinh vừa liếc nhìn Châu Trạch.
Châu Trạch nghi ngờ một chút.
Ừm?
Nơi nào có vấn đề sao?
Không giống học sinh sao?
Trong khoảnh khắc.
Châu Trạch lấy di động ra, đặt trên bàn.
Nữ sinh này gật đầu, cảm thấy bạn học bên cạnh đã bình thường lại.
Châu Trạch không thử kéo gần quan hệ với nữ sinh này.
Càng không muốn hỏi cô ấy xem gần đây trong nhà cô ấy có người nào mất, hoặc cô ấy có gặp phải chuyện quái dị gì không.
Bắt một con quỷ lại nghe một câu chuyện.
Ông chủ Châu đã sớm nghe chán rồi, cũng lười nghe.
Chờ sau khi tan học, tìm nơi không người kéo món đồ kia ra, tống vào Cửa Địa Ngục xong việc là được.
- Chào các em, học kỳ này


Vật Lý Cao Cấp


của các em sẽ cho cô dạy, được rồi, hiện tại chúng ta điểm danh trước, để cô nhìn xem, buổi đầu tiên có mấy bạn dám vắng học!
Nữ giáo sư như đang ở thời mãn kinh, khi nói tới điểm danh, sát khí tiết ra ngoài.
Một đường điểm danh.
Chờ khi điểm danh tới "Cẩu Thâm Thanh" thì.
Châu Trạch giơ tay lên.
Hô to "có".
Đồng thời, Châu Trạch cũng biết nữ sinh bên cạnh, tên "Từ Chung Tệ" .
Điểm danh kết thúc.
Giảng viên bắt đầu dạy.
Châu Trạch lấy điện thoại di động ra, bắt đầu tùy tiện mở tin tức lên xem.
Nữ sinh bên cạnh lại đang không ngừng nói chuyện phiếm gửi tin nhắn trả lời, thoạt nhìn trong lòng có chút loạn.
Một người trong lòng đang loạn, thường sẽ khiến thứ bẩn thỉu thừa dịp, nhất là người đã bị thứ bẩn thỉu dính lên.
Châu Trạch nhìn thấy cái bóng màu đen kia chậm rãi thò ra từ trong tóc Từ Chung Lệ, càng không ngừng di chuyển trên người cô gái, như đang sỗ sàng, rồi lại không hoàn toàn đúng.
Đương nhiên, một màn này, trong cả phòng học chỉ có Châu Trạch có thể thấy được.
Châu Trạch không để ý, tiếp tục chơi điện thoại di động của mình.
Nó thích làm yêu làm quái thế nào cũng được.
Chỉ cần không giết người.
Ông chủ Châu sẽ không ra tay vào lúc này.
Sức chiến đấu của nữ giảng viên rất ương ngạnh, mãi tới khi tiếng chuông tan học vang lên, cô ấy chỉ uống một ngụm nước, nói một câu "Ai muốn đi vệ sinh thì mau đi, sau đó chúng ta tiếp tục học tiếp".
Không có nghỉ giữa giờ.
Con gái để điện thoại di dộng xuống, nằm sấp trên bàn học như đang ngủ, mà cái bóng kia lại bao trùm trên người cô ấy, như đang tựa sát vào cô ấy.
Châu Trạch chơi di động tới có chút chán, đời này mối quan hệ của anh rất ít, trên cơ bản là không chơi phần mềm xã giao, cho nên di động có vẻ hơi gân gà.
Đương nhiên, thật ra đây cũng là một niềm hạnh phúc.
Rất nhiều người khi viết bản tự giới thiệu, đều sẽ cảm thấy mình có phần rất không tầm thường.
Đó chính là không thích thêm bạn bè, không thích xã giao và vân vân, thích ở một mình.
Ừm, thật ra này cũng rất phổ biến, đây chính là làm biếng.
Châu Trạch đặt di động xuống.
Cũng nằm xuống.
Vốn định híp mắt một hồi, không có Oanh Oanh ở đây, dù sao anh cũng không ngủ được, nhưng lại không còn chuyện gì khác để làm.
Giảng viên điểm danh trả lời vấn đề, coi như một loại biến tướng của điểm danh, phòng ngừa có người đi vệ sinh xong không trở lại nữa.
Cũng may.
Không gọi tới Cẩu Thâm Thanh.
Chẳng qua.
Dường như vì phát hiện Châu Trạch bên cạnh cũng gục xuống.
Cái bóng trên người cô gái lại có thể đưa tay sờ về phía Châu Trạch.
Châu Trạch do dự một chút, vốn định thuận thế dùng móng tay kéo lấy bóng đen này ra, nhưng ngẫm lại trong lớp học nhiều người như vậy, quên đi.
Dứt khoát lại ngồi dậy.
Bởi vì Châu Trạch thu liễm khí tức cộng thêm tác dụng của lá bài tây luật sư An đưa, cho nên cái bóng kia không phân biệt được thân phận của Châu Trạch, nhưng thấy Châu Trạch bỗng nhiên ngồi thẳng người lên, tay của nó liền rụt trở về.
Dường như cô gái đã ngủ thiếp đi, vẫn không nhúc nhích.
Đợi khi tiếng chuông tan học thứ hai vang lên/
Cô gái mới ngồi dậy.
Theo bản năng đưa tay lau lau nước bọt nơi khóe miệng mình.
Sau đó cô ấy cố ý len lén liếc nhìn Châu Trạch bên cạnh.
Sợ cử chỉ bất nhã của mình khi trước nam sinh ngồi bên cạnh mình nhìn thấy.
- Phù... ...
Châu Trạch thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Rốt cục cũng tan học.
Tiết học Vật Lý Cao Cấp thực sự rất buồn chán, thật ra, nếu như đổi thành giải phẫu thân thể con người, giảng viên lại dạy kỹ một chút.
Có lẽ Châu Trạch còn sẽ có hứng thú nghe một chút.
Được rồi.
Đợi lát nữa đi theo bên cạnh cô gái này ra ngoài, tìm thời cơ vắng người lại thô bỉ lôi cái bóng kia ra, sung một chút công trạng.
Bản thân mình còn lời một trăm khối.
Mặc dù tiết học có chút buồn chán.
Nhưng dù sao nơi này cũng thoải mái hơn việc đứng đợi ở phòng y tế trong thao trường, tới đây ít ra còn có thể nằm sấp một hồi.
- Các em, hiện tại cô cần một bạn đại biểu cho lớp, sau này bạn ấy giúp cô điểm danh và thu phát bài tập, không biết có bạn nào có hứng thú nguyện ý giúp cô cùng hoàn thành công việc dạy và học môn Vật Lý Cao Cấp này không?
- Nếu có nhiều người cùng muốn làm đại biểu, chúng ta có thể tranh cử một chút.
Toàn trường lặng ngắt như tờ.
Dường như không ai nguyện ý làm chuyện này.
Giảng viên hơi lúng túng.
- A...
Bỗng nhiên Châu Trạch nhẹ nhàng mà nở nụ cười.
Sau đó giơ tay của mình lên.
Không biết sau khi nam sinh nên Cẩu Thâm Thanh kia biết bản thân mình ù ù cạc cạc trở thành đại biểu lớp, sẽ có biểu tình như thế nào đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận