Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1155: Họp! (1)

Lúc này.
Ánh mắt Châu Trạch liếc về vách tường bên kia.
Này.
Lại còn có Power Point.
Chẳng lẽ phải làm làm một chủ đề “Hoan nghênh lãnh đạo đội chấp pháp đến Giang Châu, Chiết Giang, Thượng Hải thị sát công việc” sao?
Kết quả, khi bình tĩnh nhìn lại.
Phát hiện là “Hoạch định tiêu thụ nhà đất trong quý tiếp theo của Công ty Bất động sản Kỷ Nguyên Mới…”
Chuyện này.
Văn phòng bất động sản ở dương gian.
Đã muốn tiến quân vào thị trường âm phủ luôn rồi sao.
Sau đó.
Ông chủ Châu bỗng nhiên chợt nhận ra được một chuyện.
Anh đứng lên.
Cầm điện thoại di động lên.
Giống lúc vừa tới như vậy.
Đến một cách tự nhiên.
Lại rời đi một cách tự nhiên.
Chờ sau khi rời khỏi cảnh cửa của phòng hội nghị.
Châu Trạch thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cảm giác mình mặt của có chút hơi nóng lên.
Lặng lẽ rút ra một điếu thuốc.
Châm lửa.
Phun ra một vòng khói.
Mắng:
- Đệt mẹ nó.
- Đi nhầm phòng hội nghị rồi.
...
Lại tìm thêm nửa vòng, rốt cuộc tìm được phòng họp thật sự kia, thật ra thì chưa tính là phòng họp, bởi vì lúc đẩy cửa đi vào, đập vào mắt, lại là một căn phòng được sửa sang theo phong cách Nhật Bản.
Cũng không trách được trước đó Châu Trạch tìm nhầm chỗ, tầng lầu này, chỉ có hai phòng hội nghị, sửa sang theo hai phong cách khác hẳn nhau, Châu Trạch theo bản năng sẽ chọn nơi có vẻ hơi nghiêm túc hơn một chút kia.
Đám kẻ điên kia, quả nhiên không thể dùng suy nghĩ của người bình thường để đoán được.
Thảm Tatami, một bàn trà thấp, ngược lại ở trên bàn cũng không đặt rượu gì đó, có hai mươi người đã chia nhóm đang mặt đối mặt ngồi ở hai bên, có người lộ ra vẻ rất khẩn trương, là loại khẩn trương nhìn bằng mắt thường có thể nhận ra được.
Cũng có người nhìn tương đối tự nhiên, ngồi cũng không nghiêm túc như vậy, nhưng cũng có một chừng mực nhất định.
Ngược lại, lại không xuất hiện cái loại trạng thái hoang đường không biết kiềm chế, hoặc là cố ý làm hài hước để người khác chú ý.
Dù sao, đây cũng là cuộc họp do đội chấp pháp triệu tập, cường long nan áp địa đầu xà, thế nhưng cũng không cần vội vã dâng bản thân lên tận cửa.
Ở cửa phòng họp có một người đàn ông thấp bé ngồi dựa sát vách tường, trong tay cầm một cái bấm móng tay, đang chỉnh sửa móng tay của mình.
Lúc Châu Trạch đi vào, kẻ đó ngẩng đầu liếc mắt nhìn qua Châu Trạch, trong con ngươi dần hiện ra một tia ánh sáng màu tím, giờ khắc này, Châu Trạch có một loại ảo giác rằng ánh mắt của đối phương muốn xuyên thủng mình.
- Ồ…
Khóe miệng đối phương hơi mỉm cười:
- Chơi trò che giấu khí tức sao, cũng thú vị lắm, là tuần sứ đại nhân nhà nào đưa tới đây?
Đây cũng là người của đội chấp pháp, những bộ đầu thông thường thế nhưng rất khó cho anh được loại cảm giác nhạy bén này.
Không đợi Châu Trạch trả lời, người đàn ông thấp bé đó đã phất tay một cái, nói:
- Đi vào ngồi đi.
Châu Trạch gật đầu với anh ta, đi tới vị trí ở dưới cùng, ngồi quỳ xuống.
Sau đó.
Mọi người cứ như vậy lại ngồi quỳ suốt một giờ.
Đúng vậy.
Là một giờ!
Trên bàn không trà không bánh, cũng không có máy chiếu chiếu phim này nọ cho mọi người xem, chỉ là ngồi ở nơi này mặt đối mặt giương mắt nhìn nhau mà thôi.
Châu Trạch ngồi được mười phút, ông chủ Châu đã cảm thấy eo bắt đầu mỏi rồi, người bình thường thích nằm trên ghế sô pha, thật đúng là không thích ứng được với loại tư thế ngồi này, quá khó chịu rồi.
Lúc này, cơ thể ngả ra dựa vào phía sau, không quỳ nữa, đổi thành một tư thế bó gối không đúng tiêu chuẩn, bộ dạng có chút giống như lúc ngồi trên chiếu sưởi uống rượu khoác lác của người Đông Bắc.
Ngược lại cũng có mấy bộ đầu lựa chọn tư thế tương tự.
Nhưng hơn phân nửa bộ đầu, vẫn tiếp tục lựa chọn phương thức ngồi quỳ tiêu chuẩn, cũng có thể hiểu được, người có thể để lộ ra bộ mặt cáo già ở trước mặt cấp trên, dù sao vẫn là số ít.
Thật ra thì, ông chủ Châu lại rất muốn khiến cho bản thân bày ra bộ dạng “một mực cung kính”, nhưng thực sự là quá khó khăn rồi, anh đã quen lười biếng rồi, cộng thêm việc thật sự không thể tôn kính với cái đội chấp pháp này được, hôm qua mới làm thịt ba tên đây.
Ngồi đối diện với ông chủ Châu là một người phụ nữ đoan trang khoảng chừng bốn mươi tuổi.
Mặc quần jean.
Vóc người không được giữ dáng tốt lắm.
Từ trên xuống dưới đều khá nở nang, là kiểu đầy đặn, cũng không phải mập, hơn nữa được chăm sóc rất tốt.
Bởi vì hai người đang là mối quan hệ mặt đối mặt, cho nên đối phương cũng đang quan sát anh.
Dù sao thì chỉ là ánh mắt giao nhau, cũng không có ai lên tiếng nói chuyện phiếm.
Ngược lại không tồn tại việc nhìn lén gì đó, đây giống như một buổi dạ hội với sự hóa trang kỹ lưỡng, không phải là kiểu trên mặt mang mặt nạ qua loa lấy lệ như vậy, người tới nơi này, đều đã đổi thân thể.
Tuy nói, phần lớn quan sai, khi hoàn dương, đoán chừng khi còn sống là nam thì vẫn chọn cơ thể của nam, khi còn sống là nữ thì vẫn chọn cơ thể của nữ.
Nhưng cũng không nói là không cho phép có người khi còn sống là nam, sau đó muốn trải nghiệm cơn nghiện đồ nữ trắng trợn một lần.
Cũng không ai cấm một người khi còn sống là nữ, sau đó muốn đổi một thân phận một chút…
Loại người như vậy, vẫnkhông ít, ví như Lâm Khả, một đời trước sống như một nữ cường nhân cho tới tuổi trung niên, kết quả, khi hoàn dương lại vào cơ thể của một tiểu loli.
Vừa nghĩ tới chuyện người phụ nữ đoan trang ở trước mặt bạn cũng có khả năng là gì gì đó, bạn rất khó có hứng thú gì đó rồi, đối với có vài người mà nói, có lẽ tắt đèn cũng đều giống nhau.
Nhưng ông chủ Châu không làm được.
Cuối cùng, lại có thêm mấy bộ đầu ngồi xuống, sau đó, người đàn ông thấp bé vẫn luôn ngồi dựa vào vách tường ở cửa kia mới đóng cửa lại.
Chẳng qua là, người đàn ông thấp bé đó vẫn không đi lên, mà lại tiếp tục ngồi dựa vào vách tường ở bên cạnh cửa, cúi đầu, tiếp tục sửa chữa móng tay của mình.
Ngay sau đó.
Một bóng người từ trên đỉnh đầu mọi người hạ xuống, vững vàng đáp xuống vị trí chủ tọa.
Mọi người cùng nhau há miệng.
Bao gồm cả ông chủ Châu.
Tôi đệt.
Trên đỉnh đầu mọi người ở đây lại vẫn luôn ẩn giấu một người!
Vấn đề là, tất cả mọi người đều không phát hiện ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận