Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 376: Giai cấp đặc quyền

- Xe này chính là xe chuyển phát nhanh sao? - Châu Trạch lại hỏi.
- Xem như thế đi, thân phận của chúng ta rất đặc thù, ngược lại có thể đi nhờ xe. Đây cũng là vì hai quỷ sai bên phía Thường Châu còn cá muối, còn lười quản chuyện hơn anh tạo thành. Nói cho cùng Lưu Sở Vũ chỉ là người mới, anh cũng nhìn thấy nhà của anh ta rồi, căn bản không thể hình thành bầu không khí đạo tràng, không giống phòng sách của chúng ta, đã tạo thành khí tràng của riêng mình, chỉ cần chờ vong hồn tự mình tới cửa.
- Nếu như anh thanh trừ hết cương thi cùng người hoạt tử trong tiệm sách, có lẽ chuyện làm ăn còn có thể tốt hơn.
Tiểu loli cũng không quên đâm chọc sau lưng Bạch Oanh Oanh.
Lúc này, xe ngừng lại, cửa xe cũng mở ra.
Lại có không ít người lên xe.
Ăn mặc đủ loại kiểu dáng.
Có người cổ đại dáng dấp tuấn tú ăn mặc như tiểu tỳ.
Có gia đinh trông như con rùa biết vâng lời.
Đương nhiên, cũng có người mặc đồ rất hợp thời trang.
Thậm chí ngay cả scene cũng có.
Hình hình sắc sắc.
Liên tục mấy chục người.
Hơn nữa trên tay những người này còn cầm giấy làm bàn mạt chược.
Một đống táo lớn.
Đợi một lát nữa lại mang mấy thứ này làm quà tặng.
Lúc này, trong xe bị nhét tới tràn đầy, bên cạnh Châu Trạch cũng đầy ấp người.
Những người này không nói chuyện, càng không nói mấy lời xin cho tôi ngồi với. Thật ra bọn họ không phải người, cho nên có vẻ rất quy củ. Chen chúc thì chen chúc, nhưng tất cả mọi người đều rất yên lặng, thân thể người đứng cũng lắc lư theo biên độ lắc lư của xe buýt.
Như một xe hải tảo, chỉnh tề mà phiêu diêu.
Duỗi tay vuốt lấy từng cái móng.
Đáng tiếc, mấy tên này di động hay mấy thiết bị điện tử đều không thể ghi lại.
Nếu không quay một clip rồi truyền đi.
Hẳn là rất hot nhỉ?
- Lái xe chậm hơn rồi. - Tiểu loli có chút phàn nàn nói.
- Không tốn tiền, không sao cả. - Châu Trạch ngược lại còn cảm thấy an tâm.
- Tự động khấu trừ tiền âm phủ. - Tiểu loli liếc Châu Trạch.
- Bác tài, lái nhanh một chút không hết xăng!
Lung la lung lay, rốt cục cũng đi được hơn nửa lộ trình, cách nhà Lưu Sở Vũ không xa. Châu Trạch nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn là mưa to kéo dài.
- Hẳn bên phía Thông Thành cũng đang mưa nhỉ? - Châu Trạch nói.
- Thông Thành càng gần biển hơn Thường Châu, đương nhiên cũng bị ảnh hưởng mạnh hơn nơi này nhiều. Tôi mới gửi tin nhắn Wechat cho cha tôi, cha nói cha đưa mẹ tới Thượng Hải, chuẩn bị ra ngoài du lịch. Đêm nay hai người vốn định tới sân vận động tám vạn người để xem trận thi đấu giữa câu lạc bộ bóng đá Thượng Hải SIPG và câu lạc bộ bóng đá Quảng Châu Hằng Đại Đào Bảo.
- Cha mẹ cô không ở viện an dưỡng sao?
- Không, cha định đưa mẹ ra ngoài du lịch, tiện thể đi dạo một chút.
- Ừm, đi ra ngoài một chút, nói không chừng lại có lợi cho chuyện khôi phục của mẹ cô.
- Kéo tới đâu thế, đoán chừng cha tôi đã từ bỏ việc trị liệu rồi. - Tiểu loli lắc đầu: - Rõ ràng cha là bác sĩ tâm lý rất giỏi giang, nhưng kết quả, ngay cả bệnh của vợ mình cũng không thể trị hết, cảm giác mất mát mà cha phải chịu hẳn rất khổng lồ.
Châu Trạch gật đầu.
- Cho nên nếu một lúc nào đó, có người đến phòng đọc sách thông báo cho tôi biết, bọn họ cùng nhau gặp phải tai nạn xe cộ hoặc gặp phải biển động chết ở đâu đó, đoán chừng tôi sẽ không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào.
- Cô muốn nói...
- Rất bình thường mà, cùng nhau tự tử vì tình.
- Không đến mức đó.
Châu Trạch vẫn khá hiểu Vương Kha, có một số thứ, có thể sẽ theo những gì phải trải qua trong cuộc sống mà vặn vẹo và thay đổi, nhưng những tính chất đặc biệt từ tận trong xương, rất khó có thể biến mất.
Hai người đều xuất thân là cô nhi, cho nên trong lòng anh biết, có thể còn sống lớn lên đã là một loại may mắn. Cho nên anh ta sẽ không xem thường, dễ dàng kết thúc sinh mạng của mình như thế.
- Tôi chỉ đang chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất mà thôi, mẹ tôi chết rồi, ngược lại tôi cũng có thể nhìn thoáng hơn, nhưng nếu cha tôi cũng chết, tôi sẽ rất đau lòng.
Châu Trạch còn chưa hỏi thêm, đúng lúc này, xe buýt đã ngừng lại.
- Ken két... ...
Cửa xe mở ra.
Ngừng một hồi lâu.
Cũng không thấy có người lên xe.
Tài xế cũng không giục.
Cứ mở cửa xe chờ đợi như vậy.
Châu Trạch và tiểu loli nhìn về phía vị trí ngoài cửa sổ xe.
Chuẩn bị lên xe là một ông lão, đoán chừng tuổi tác của ông lão này xấp xỉ với lão đạo, nhưng trình độ bảo dưỡng lại kém lão đạo xa tít.
Con hàng lão đạo này càng sống càng yêu.
Thắt lưng khỏe khoắn, thận khỏe, sức khỏe.
Có người nói, có không ít xưởng chế biến thuốc sau khi nhìn thấy lão đạo livestream đã muốn mời lão đạo tới làm người phát ngôn cho sản phẩm bảo kiện khang của họ.
Nhưng đều bị lão đạo cự tuyệt. Loại sản phẩm bảo kiện khang chuyên hố người này, lão đạo không muốn nhảy vào. Dùng lời của lão đến nói, vạn nhất một tối nào đó lão đang ngồi trong tiệm sách, đột nhiên có một con quỷ đi vào, con quỷ ấy nói vì uống sản phẩm bảo kiện khang kia mà con quỷ ấy phải xuống địa ngục báo danh sớm, sợ rằng lão đạo sẽ rất xấu hổ.
Lão già kia rất gầy, gầy đến mức chỉ còn lại da bọc xương. Lão không lên xe, tuy rằng xe đã ngừng ngay trước mặt lão, nhưng lão vẫn ngồi bên lề đường tỉ mỉ bện giỏ trúc của mình như trước.
- Là quỷ sai? - Tiểu loli hỏi.
Châu Trạch lắc đầu: - Không phải.
- Vậy là gì? Không ngờ lại chảnh chọe như vậy. Tính tình của tài xế này rất thối, tuy rằng ông ta để chúng ta lên xe, nhưng ngay cả bắt chuyện cũng không muốn.
- Hiện tại ông ta lại có thể nguyện ý ngừng xe ở đây, chờ lão già kia bện xong giỏ trúc mới lên xe.
- Hình như là một vong hồn.
- Làm sao có thể? Sao vong hồn có thể lên xe này?
- Hơi quen mặt. - Châu Trạch nhíu nhíu mày: - Hình như trước đây tôi đã gặp lão già này ở đâu đó rồi.
- Này, tài xế, có đi hay không vậy, bà đây còn vội về nhà sớm nấu cơm cho con đấy!
Tiểu loli bất mãn hô lớn một câu.
Tài xế bất vi sở động.
- Con mẹ nó, dựa vào cái gì? Chẳng lẽ là tuần kiểm hoặc phán quan cải trang vi hành sao? - Tiểu loli cũng có chút hoài nghi.
Rốt cục.
Ông lão cũng bện xong giỏ trúc, đeo lên lưng, sau đó lên cửa trước của xe buýt.
Tài xế đóng cửa xe lại, thế nhưng sau đó ông ta lại không vội lái đi.
Mà chủ động mở đường giúp ông lão, hộ tống ông lão đi lại trong chiếc xe chật chội.
Cho tới khi.
Đi tới trước mặt Châu Trạch và tiểu loli.
Sắc mặt tài xế xanh mét, vừa nhìn đã biết tài xế chết từ rất lâu rồi. Chỉ có điều nhìn chế phục anh ta mặc trên người, chưa từng nhìn thấy ở một nơi nào khác.
Anh ta tự tay chỉ vào tiểu loli.
Nói thẳng:
- Nhường chỗ cho ông lão.
- ... ... - Tiểu loli.
Con mẹ nó.
Có lầm hay không vậy.
Ngay cả xe âm cũng bắt đầu lôi đạo đức ra sao?
Hiện tại tới gần, cảm giác khí tức rõ ràng hơn, tiểu loli có thể kết luận lão già này thực sự là một vong hồn bình thường.
Cô ấy đang muốn phát biểu thì.
Châu Trạch lại duỗi tay đè chặt bả vai tiểu loli, mỉm cười đứng dậy, ra hiệu bản thân mình nhường chỗ ngồi.
Ông lão nói một tiếng cám ơn với Châu Trạch.
Ngồi xuống.
Tài xế thấy người già ngồi xuống, cũng lập tức quay trở về, một lần nữa lái xe buýt.
- Này, ông chủ, anh không cần phải kinh sợ như vậy làm gì. Tuy quỷ sai chúng ta không được chào đón ở âm ty, nhưng cũng không đến mức phải nhường chỗ ngồi cho vong hồn trên xe âm, đúng không?
- Phản rồi, vong hồn cũng dám đùa giỡn đặc quyền ở trước mặt quỷ sai?
Châu Trạch đưa di động cho tiểu loli.
Tiểu loli cầm điện thoại nhìn thoáng qua.
Sửng sốt một chút.
Đây là tin tức rất hot mấy ngày nay:
- Kẻ bắt cóc cầm đao cưỡng bức thiếu nữ đi vào khuôn khổ, thiếu nữ giãy giụa chạy trốn, chạy tới nhà của ông lão họ Đặng hơn bảy mươi tuổi đang làm thuê cầu cứu.
- Ông lão họ Đặng đi lên, chủ động đấu đá với kẻ bắt cóc, thiếu nữ có thể chạy trốn, nhưng ông lão họ Đặng hơn 70 tuổi lại bị kẻ bắt cóc đâm chết.
- Trong tin còn có.
- Điều kiện gia đình ông Đặng không tốt, bình thường vẫn cần ông lão bảy mươi tuổi như ông bện giỏ trúc kiếm tiền nuôi gia đình.
Xem xong tin tức rồi.
Tiểu loli lại nhìn nhìn trong giỏ trúc ông lão đặt ngay bên chân.
Bên trong có để giấy khen “anh hùng thấy việc nghĩa hăng hái làm” do chính phủ địa phương cấp tặng.
Tiểu loli không lên tiếng nữa, cũng không oán giận.
Dù sao.
Đặc quyền như thế này.
Thực sự khiến người ta không thể nói nổi lời chê bai.
Cũng không có lý do gì để chê bai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận