Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1628: Mở đầu một con chó (2)

- Đừng để tất cả người nhà của anh ta đều phải đi xuống, chỉ để lại một mình anh ta lẻ loi trên đời này, vậy thì không tốt lắm, người một nhà, một đại gia tộc, thì phải thật chỉnh tề đúng không?
- Cái đó… cái kẻ dẫn đường kia, có đáng tin không?
Đứa bé trai hỏi thẳng vào chỗ mấu chốt.
Buồn ngủ lại có người đưa gối tới, nhưng ngàn vạn lần đừng vội vã ngủ, cẩn thận ở bên dưới có ẩn giấu dao.
Luật sư An trầm mặc một hồi, lắc đầu một cái, nói:
- Không biết.
- Không biết?
- Không biết là không biết chứ sao, chính anh ta nói là bản thân bị gạt bỏ trong gia tộc, có người chơi ngáng chân anh ta, dẫn đến việc khi anh ta kết nối với ma thần thì xảy ra tai nạn, vẫn luôn vì vậy mà chịu đủ giày vò, cho nên dự định đầu quân vào Doanh câu để báo thù bọn họ, cũng muốn tìm một tương lai tốt đẹp một chút chó chính mình.
- Sao mà, nghe qua lại giống anh vậy?
- Ha ha, thật đúng vậy mà, chẳng qua là, cũng chẳng sao cả, không cần biết anh ta thật sự muốn dẫn đường hay là muốn chơi cái trò dẫn sói vào nhà hoặc là bắt ba ba trong hũ gì đó, đều không sao cả.
- Chỉ cần thực lực đủ mạnh, bất kỳ âm mưu quỷ kế gì, thực sự cũng không có nghĩa lý gì.
- Có lòng tin như vậy sao? Ai cho anh vậy, ông chủ?
- Lão tiên sinh Viên Long Bình*.
(* là một nhà nông học và giáo dục người Trung Quốc, được biết đến là người lai tạo ra các giống lúa lai đầu tiên vào thập kỷ 70 của thế kỷ trước.)
Luật sư An đưa tay chỉ vào tủ sắt dán lá bùa ở bên dưới quầy bar, nói:
- Có biết bên trong chứa thứ gì không?
- Cái gì?
- Mấy túi khoai tây nhỏ.
Sau khi luật sư An nói xong, gãi đầu một cái, nói:
- Thật ra thì, tôi vẫn cảm thấy nếu như thứ lai tạo ra là rau chân vịt* mà nói, sẽ càng hợp với tình thế hơn một chút. (*rau bina, loại rau mà thủy thủ Popeye ăn, ăn xong sẽ thành đại lực sĩ)
- Tôi nghe không hiểu.
- Không có tuổi thơ. - Luật sư An đưa tay vẫy vẫy lão Trương, nói:
- Đến đây, lão Trương, anh tới trả lời cho tổ tông của anh đi.
- Ầy, sức mạnh của thủy thủ Popeye.
Lão Trương cũng coi như một người trung niên rồi, vẫn còn phải trả lời loại vấn đề thế này, nhưng không cách nào, ai bảo sau khi tổ tông của mình tới, thì bối phận của mình trực tiếp rơi xuống như vậy chứ?
Ngay cả luật sư An cũng là người ngang vai vế với tổ tông nhà mình.
- Có tác dụng không? - Đứa bé trai chỉ tủ sắt hỏi.
- Vừa đưa tới, phát triển không tệ, vừa mới kết ra được khoai tây nhỏ, nghiên cứu bên kia, đã thành công rồi.
- Còn có thể tiếp tục nghiên cứu cải tạo tiếp không?
- Xem đi, đợi khi nào thật sự trồng ra được dưa hấu rồi, tiệm sách chúng ta, cũng sẽ không mở ở nơi này nữa?
- Vậy mở ở đâu?
- Trên đỉnh Thái Sơn!
Bình Đẳng Vương An, hào khí lên trời!
...
- Ông chủ, tất cả mọi người đều đã tới rồi.
Oanh Oanh đang chơi game ở chơi game ở trên bàn sách ở bên cạnh, cô ấy dùng điện thoại di động nói, trước đó cô ấy giúp luật sư An đồng loạt thông báo cho những người có thể tới được trong tiệm sách.
Lần này đến Hải Nam, nhất định sẽ mang đi theo những người thuận tiện đi chung.
Đối với chuyện này, Oanh Oanh cũng cực kì tán thành, ông chủ giết người, ít nhất nhiều người thì có thể thuận lợi tranh thủ thời gian nịnh nọt.
- Ừm.
Châu Trạch đứng ở cửa sổ, đang hút thuốc.
- Ông chủ, cần cà phê không?
Châu Trạch gật đầu một cái.
- Được rồi, ông chủ.
Oanh Oanh thoát ra khỏi trò chơi, đứng dậy đi xuống lầu, Châu Trạc tiếp tục nhìn cảnh chợ đêm ở bên ngoài cửa sổ.
- Anh… còn… có… tâm… trạng… muốn… Vương… tọa…
Hiên Viên kiếm thường xuyên đâm đâm chọc chọc một cách thô bỉ trong giấc mơ.
Lúc này, Châu Trạch lại còn có hứng thú đến vùng Hải Nam xa xôi như vậy để thu hồi Vương tọa.
Về chuyện này, khiến Doanh câu khó hiểu.
- Nếu như dù sao cũng đều là chết, vậy chẳng bằng để cho bản thân vui vẻ hơn một chút, đúng không?
Châu Trạch duỗi người, tiếp tục nói:
- Hơn nữa, nếu như trước khi chết còn có thể để cho tôi nằm ở trên Vương tọa bạch cốt được mấy tháng, hình như cũng không tính là thua lỗ đi.
- Cộng thêm, tôi vừa mới trải qua toàn bộ quá trình bản thân bị hòa tan, bị dọa sợ, vừa đúng lúc dùng Vương tọa này để ăn mừng vậy.
- Tôi nói này, sao anh lại không có chút kích động nào vậy chứ?
- Tại… sao…
- Nếu lấy lại được thứ vốn dĩ đã thuộc về bản thân, bất luận là qua tay bán lấy tiền hay là dùng nó để hoài niệm cũng được, đều là một chuyện đáng vui mừng.
- Mất rồi lại tìm được, luôn là chuyện có thể khiến cho người ta vui mừng, không phải sao?
- Anh biết không, lúc trước khi tôi còn học tiểu học, đi theo đám trẻ lớn hơn cùng nhau đi nhặt phế liệu bán, kiếm lời được mấy tệ, kết quả lại đánh rơi mất một tệ.
- Tôi cùng Vương Kha cùng nhau tìm tới nửa đêm mới tìm được, lúc đó cực kì hạnh phúc đấy.
- Không có… tâm… trạng...
- Tại sao lại không có tâm trạng, Vương tọa bạch cốt đấy, trước đó là Vương tọa của anh, không có hứng thú lại còn khiến cho nó cao đến như vậy, không có hứng thú mà mỗi lần tôi vào sâu trong linh hồn thì anh đều ngồi ở trên đó?
- Đã… mất… quá… nhiều… rồi…
Châu Trạch nghe vậy, nhất thời còn thật sự không biết nên nói cái gì.
Cũng vậy, mất đi quá nhiều.
Địa ngục trước đây, Minh hà trước đây, quyền lực nắm giữ sự luân hồi trong âm dương trước đây, Doanh câu, đã từng nắm giữ tất cả mọi thứ, bây giờ chỉ còn lại một…
- Khục...
Ông chủ Châu giả vờ như vị khói sặc, ho khan cưỡng ép suy nghĩ về ý tưởng không thể tưởng tượng nổi của mình.
Thứ mà Doanh câu mất đi, tuyệt đối không chỉ là Vương tọa lúc trước nha.
Đúng lúc này, cái máy tính chưa tắt kia của Oanh Oanh, không biết thế nào mà bắn ra một trang quảng cáo.
- Bạn còn đang chờ cái gì! ! ! Bắt đầu một con chó, trang bị toàn dựa vào bùng nổ!

- Các hành khách thân mến, đích đến của chuyến bay lần này là thành phố Hải Khẩu, cảm ơn các vị đã lựa chọn hãng hàng không Đông Hải, chúng tôi rất mong chờ được gặp lại quý khách…
Châu Trạch chậm rãi mở mắt ra, Oanh Oanh thì lấy khăn ướt ra tự mình lau mặt giúp cho Châu Trạch.
- Đến rồi sao?
Châu Trạch nghiêng đầu nhìn sang cửa sổ ở bên cạnh, trong sân bay thì đương nhiên là không nhìn ra được cảnh sắc gì, nhưng có thể nhìn ra được, rất nóng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận