Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 798: Đại yêu kỳ quái! (2)

Diễn viên trên sân khấu thật tùy ý trao đổi thân phận, về phần ông chủ Châu làm gốc cây làm nền này rốt cuộc như thế nào, không có ai để ý đến.
Nhưng mà.
Ít nhất vào lúc này.
Hoa hồ điêu cuối cùng đã tách ra một khoảng với Châu Trạch, không còn dáng vẻ đè lên nhau nữa.
Hoa hồ điêu đảo tròn mắt, giống như cực kỳ khó chịu với việc cái giường của mình lại tự mọc chân rời đi.
Thân hình chợt lóe.
Đã biến mất ngay tại chỗ.
Tốc độ này.
Thật sự khiến cho người ta kinh ngạc.
Trước người Châu Trạch xuất hiện từng dây mây, hợp thành một lớp phòng thủ màu xanh, nhưng mà, đường phòng thủ này nhanh chóng bị xé rách, tốc độ và lực công kích khủng bố của hoa hồ điêu lại một lần nữa lộ ra không bỏ sót.
Chính là.
Dây mây trước người Châu Trạch bị xé rách sau đó lại nhanh chóng mọc lại, ý đồ dùng liên miên không dứt này tới bảo vệ mình.
Trong chất màu xanh chảy ra lúc trước, gốc thực vật này dựa vào Châu Trạch tích không ít thi độc, thật ra phần lớn thi độc bị vị đang ngủ say trong cơ thể Châu Trạch hấp thụ theo bản năng.
Phần nhỏ còn thừa lại bị gốc thực vật này giữ lại, ông chủ Châu làm người trong cuộc, ngược lại không còn dư lại tí gì, khả năng kể cả một chút tiền lời buôn bán trao tay, kể cả phí móc nối cũng không tính, bằng không hiện giờ cũng không đến mức không chịu nổi như vậy.
- Giúp tôi ngăn nó lại!
Châu Trạch kêu.
Cảm giác thân thể và tình cảnh của mình không hoàn toàn do mình nắm trong tay thật sự hỏng bét đi, anh cũng không thể cho phép bản thân tiếp tục khoanh tay chịu chết nữa.
Quan trọng nhất là.
Gốc thực vật trong cơ thể mình.
Anh thật sự không thấy nó có khả năng chống đỡ được con hoa hồ điêu này.
- Cô đi giúp ông chủ khống chế thực vật kia, những người còn lại ngăn con chồn!
Lúc này.
Cho dù miễn cưỡng cũng chỉ có thể lên.
Luật sư An thật sự phản cảm loại cảm giác này.
Làm một vị quan phúc hắc, anh chán ghét tất cả hành vi đánh máu gà vạn tuế xung phong, mọi người cùng nhau chơi trò tính kế làm kẻ tránh sau màn không ăn khói lửa nhân gian chẳng lẽ không được sao?
Nhất định phải cứng đối cứng như đầu sắt vậy?
Nhưng tình thế mạnh hơn người, trên xương tay luật sư An tản mát ra sương khói màu hồng nhạt, nhưng mà, lúc anh chuẩn bị dùng sương khói này đi bao phủ lấy con chồn kia, hoa hồ điêu lại đột nhiên thay đổi vị trí.
Tốc độ này.
Cho dù luật sư An cho sương hồng của mình thêm máy phun sương cũng không đuổi kịp!
Oanh Oanh đầu tóc bạc, ánh mắt lạnh lẽo, từ đầu cô đã không để ý tới vết thương bên cạnh hai bả vai, đang liếc nhìn bé trai, sau đó hai người cùng nhau tấn công từ hai bên cánh.
Hứa Thanh Lãng lại thừa cơ hội này lần lượt lấy ra từng lá bùa, hoàn toàn là tư thế thiên nữ tán hoa vung ra, anh thật sự có rất nhiều lá bùa cấp thấp này, vào giờ phút này vừa vặn có thể dùng được.
Tuy rằng ra tay trước, nhưng tất cả mọi người rõ ràng, hai đầu cương thi còn có thể chống đỡ được mấy lần, còn Hứa Thanh Lãng và luật sư An lại rơi vào trạng thái da bong vỏ bánh.
Chỉ cần xoẹt một cái.
Đoán chừng đã nằm đó.
Thừa dịp khoảng trống ngắn ngủi hoa hồ điêu bị hấp dẫn.
Châu Trạch nhìn về phía cô bé ngăm đen bên cạnh.
Cô bé ngăm đen lập tức hai tay làm ấn, giống như kéo co kéo mạnh về sau!
“Shh... ...”
Cảm giác giống như lớp da đang yên ổn bị kéo xuống.
Từng gốc dây mây bị tách rời ra khỏi vết thương trên người Châu Trạch.
Sau khi kéo ra, lại là hình người!
Dây mây hình người vốn định phản kháng theo bản năng, định tiếp tục chui vào trong cơ thể Châu Trạch, Châu Trạch là gốc rễ của nó, là căn cơ hấp thu dinh dưỡng của nó, tự nhiên không có khả năng nguyện ý buông tha cho.
Vả lại bởi vì mới vừa ở trong cơ thể Châu Trạch dáng vẻ của nó thật sự rất cường tráng, khiến cho cô bé ngăm đen “Nông dân” này lại không khống chế nổi nó.
Thân mình Châu Trạch chao đảo, cảm giác trống rỗng truyền đến, đây là thân thể bị vét sạch!
Nhưng anh vẫn cắn răng, không ngã xuống.
Hứa Thanh Lãng lập tức xông tới, không nói hai lời, nâng Châu Trạch lên chạy ra ngoài.
Giờ phút này, chỉ cần cứu Châu Trạch ra, sẽ không mệt!
Nhưng mà.
Hoa hồ điêu vốn còn đang dây dưa với hai đầu cương thi thấy giường của mình lại bị người đánh cắp đi rồi, lập tức phát ra một tiếng kêu to.
“Ong!”
Một tiếng giòn vang.
Thế mà lại xuyên qua vòng vây của hai đầu cương thi đi ra ngoài.
Mục tiêu là Hứa Thanh Lãng đang nâng Châu Trạch đi.
Vả lại đôi mắt kia ánh lên màu đỏ đậm.
Hiển nhiên đã chủ tâm giết chóc!
Luật sư An “Lộp bộp” trong lòng.
Xong rồi!
- A!
Cô bé ngăm đen ở bên cạnh phát ra tiếng hét thảm, kiệt lực ngã xuống đất, mà dây mây hình người lúc trước vẫn luôn bị cô áp chế cũng lấy tốc độ cực nhanh xông về phía Châu Trạch.
Ông chủ Châu thật sự trở thành bảo bối trong lòng bàn tay mọi người nhất trí.
“Phịch!”
Hứa Thanh Lãng chỉ cảm thấy trời xoay đất chuyển.
Xoay chuyển thật nhanh thật nhanh.
Sau khi nặng nề ngã xuống đất, khi định đứng lên, lại chỉ cảm thấy khắp toàn thân đều truyền đến đau nhức kịch liệt, chỗ ngực càng có một vết cào khủng bố.
Mà vốn ở chỗ Hứa Thanh Lãng.
Châu Trạch.
Hoa hồ điêu.
Dây mây hình người.
Ba bên lại đang đan xen vào nhau.
Trước đó chính là hai người dây dưa, hiện giờ biến thành ba người đi.
Đây chẳng qua là chuyện chỉ phát sinh trong phút chốc.
Dây mây hình người giống như người đói khát tới cực điểm, vừa dính vào đã lập tức đâm dây mây của mình về phía Châu Trạch.
Nó.
Phải về nhà!
Quả quyết này, vừa khéo này, kể cả hoa hồ điêu cũng không thể phản ứng kịp.
Nhưng lập tức.
Nó và Châu Trạch cùng nhau kêu rên lên.
Xúc tua bén nhọn của dây mây hình người đã mang theo cả hoa hồ điêu cùng xuyên vào, nói cách khác, Châu Trạch và hoa hồ điêu giống như kẹo hồ lô bị dây mây hình người xuyên qua.
“Chít chít chít chít!!!!”
Mới đầu hoa hồ điêu còn ngơ ngác.
Nhưng rất nhanh phát ra tiếng kêu rên thảm thiết.
Ngược lại là Châu Trạch lúc trước có kinh nghiệm bị tiến vào.
Tuy rằng hiện giờ đau nhưng vẫn có thể thừa nhận được.
Chính là tiếng kêu của hoa hồ điêu này không khỏi quá thê thảm chút.
Hơn nữa.
Nó lại chủ động bỏ qua tất cả chống cự.
Rõ ràng nó có năng lực một chiêu xé rách dây mây.
Nhưng vào lúc này lại chỉ biết ngây ngốc ở đó kêu to, còn lại đều quên làm.
Châu Trạch cúi đầu, nhìn hoa hồ điêu đang dán chặt lấy mình.
Nhìn tròng mắt ngập nước của nó, lại chứa đầy nước mắt đáng thương.
Đôi mắt nhỏ bất lực kia.
A a.
Nhìn mà khiến người ta đau lòng.
Đồng thời.
Châu Trạch xác nhận một chuyện thật hoang đường.
Đó là.
Một đầu đại yêu cường đại như vậy.
Nó.
Nó.
Nó lại sợ đau!
Bạn cần đăng nhập để bình luận