Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1246: Chuyển phát nhanh của ngài đã được ký nhận (2)

Gần đây ông ta dự định hàng ngày đưa bạn bè xem trực tiếp trên mạng đi thăm một số viện bảo tàng và nghĩa trang ở lân cận, đưa mọi người cùng đi ôn lại những năm tháng màu đỏ.
Vì thế, nền tảng phát sóng trực tiếp này đã thực hiện được những bước tiến lớn hơn so với lão đạo.
...
Chờ đến tám giờ tối.
Phương Phương ở tiệm thuốc cách vách đi tới.
Đẩy mở cửa tiệm sách.
Nói với thằng bé trai đang ngồi ở phía sau quầy bar:
- Này, chỗ tôi có một gói chuyển phát nhanh, không biết là của ai, nhưng địa chỉ lại đúng là tiệm thuốc chúng tôi, tôi đoán chừng có phải là nhân viên chuyển phát nhanh đưa nhầm rồi hay không nha.
Thằng bé trai hơi nghi hoặc một chút ngẩng đầu nhìn Phương Phương, anh ta không thân quen với người của tiệm thuốc, bình thường cũng không giao tiếp gì, nhiều lắm là có quen biết mà thôi, dù sao, anh ta cũng sẽ không bị bệnh.
- Lục Phóng Ông, trong tiệm sách chúng ta có người tên Lục Phóng Ông sao? - Phương Phương hỏi.
- Là lão đạo.
- Chậc, cái tên này quá ngang ngược, giống như Lục Du vậy.
- Cha mẹ ông ta đặt cho ông ta cái tên như thế, sẽ không sợ quá lớn sao.
- Ừm.
- Vậy được rồi, còn có ai ở nhà không?
- Không có ở đây.
- Được rồi, sau khi ông ta về thì anh bảo ông ta đến tiệm thuốc cách vách nhận đồ chuyển phát nhanh một chuyến nhé, tôi không chuyển qua được.
- Hai thùng hàng chuyển phát nhanh thật to, còn nặng nữa đấy.
...
Có vài người, nửa đời trước hùng hùng hổ hổ, nửa đời sau lại thân lâm vào cảnh ngục tù, có vài người, là sau khi trải nghiệm sóng lớn dâng trào, lựa chọn vĩnh viễn ẩn nấp trên bờ cát.
Trong đó, hoặc là chủ động hoặc là bị động, tuy nhiên cũng đều tuân theo quy luật tự nhiên tuổi trẻ qua nhanh.
Cũng tỷ như Câu Tân hiện tại.
Người đã từng được tiên nhân an ủi xoa đỉnh đầu, trên người được tặng vận may cực lớn, đặt ở trong rất nhiều tiểu thuyết trên giá sách của tiệm sách ở cách vách, thông thường anh ta sẽ mang mạng của nhân vật chính, mở auto nhân sinh, mở ra plug-in của nhân sinh, không cần phải giải thích.
Nhưng bây giờ.
Anh ta lại tiến vào cuộc sống “dưỡng lão” trước thời hạn.
Từ sau khi hắc bạch vô thường rời đi, căn bản là không hề quay lại nữa, chẳng qua là thỉnh thoảng sẽ thông qua điện thoại di động mà gửi tin nhắn hỏi thăm sức khỏe một chút, còn thường thường chia sẻ một vài loại canh gà cho tinh thần trong vòng bạn bè.
Câu Tân không trách được hai thủ hạ ở dưới tay mình này, trên thực tế, dù là hai thủ hạ này liều mạng, lấy hết dũng khí giết tới cửa tiệm thuốc.
Miệng hét:
- Cứu đại đương gia ra ngoài!
Câu Tân anh ta có dám trong ứng ngoài hợp hay không, hoặc là có dám thực sự bước ra khỏi tiệm thuốc này hay không, thật sự vẫn rất khó nói.
Con người vẫn luôn tự xưng là vạn vật chi linh, nhưng trên thực tế, thú tính trên người, vẫn còn rất rõ ràng, chỉ cần sử dụng biện pháp phù hợp, chỉ cần cổ tay đủ khỏe, chuyện thuần phục một người, cũng không khó hơn thuần phục một con sư tử đâu.
Đương nhiên, Câu Tân sẽ không thừa nhận bản thân đã bị thuần phục, anh ta chỉ cho rằng hiện tại bản thân là du long mắc cạn, hổ lạc đồng bằng.
Là trời cao, là tiên nhân đang khảo nghiệm anh ta.
Cuối cùng cũng sẽ có một ngày, anh ta có thể hiểu thấu hết được những thứ hư vô này, đông sơn tái khởi!
Đúng vậy, hiện tại anh ta cũng chỉ còn lại mơ ước mà thôi, bởi vì đối với hầu hết mọi người mà nói, ước mơ, là món hàng rẻ nhất, và cũng là thứ dễ có nhất.
Lấy ra một chai rượu Bỉ Ngạn Hoa, uống được nửa chai, sau đó cầm lấy phần cơm heo quay Phương Phương vừa mới đưa tới, Câu Tân ăn đến ngon lành.
Ăn được một lúc.
Câu Tân bỗng nhiên dừng động tác đang nhai lại.
Có chút ngoài ý muốn nghiêng đầu nhìn về phía chiếc giường ở bên cạnh mình.
Cô bé con ở trên giường không biết đã tỉnh từ lúc nào, lại mở mắt ra, đang nhìn anh ta.
Câu Tân cười một tiếng.
Nuốt phần cơm trong miệng xuống.
Không coi là chuyện quan trọng gì.
Tiếp tục ăn cơm của mình.
Anh ta biết rõ thân phận của người trên giường bên cạnh, một đại nhân vật đáng sợ nha, cho dù là anh ta lúc đầu, khi còn đang tự do tự tại ở bên ngoài, nếu như đụng phải vị ở trước mắt này, cũng phải thu hồi tất cả ngạo khí, nên khiêm tốn thì phải khiêm tốn, nên cúi đầu cũng phải cúi đầu.
Nhưng ở nơi này.
Dường như thoáng cái đã không còn chênh lệch địa vị thân phận gì đó.
Cũng không có chênh lệch huyết thống xuất thân.
Càng không còn phân chia thực lực mạnh hay yếu.
Phảng phất như ở trong căn phòng bệnh nho nhỏ này, thực sự đã xây dựng được hiện thực một xã hội người người bình đẳng tốt đẹp trước thời hạn vậy.
Mọi người đều là pin.
Chỉ có khác biệt về công suất.
Trừ chuyện đó ra.
Còn có thể so ai cao quý hơn ai được chắc?
Tuy nói trong lòng còn có chút chột dạ, nhưng Câu Tân vẫn vùi đầu tiếp tục ăn cơm.
“Chúng sinh bình đẳng” có thể làm tăng độ thơm ngon của thức ăn cho anh ta, nếu như đạo lý này không đúng nữa, vị đại nhân vật ở bên cạnh này thật sự có thể mạnh mẽ lên, phá vỡ hết tất cả mọi thứ này, Câu Tân anh ta cũng tình nguyện lập tức quỳ xuống hành lễ với vị đại nhân vật này.
Ngược lại, có thế nào thì anh ta cũng không thiệt thòi, đúng không nào?
Người của âm ti thật đúng là nhìn vào sự chênh lệch thân phận, nhưng cô cũng không thể nhìn thấy tôi ăn một bữa cơm trước mặt cô là đã ghi hận đến mức muốn dồn tôi vào chỗ chết chứ?
Chờ ăn hết phần cơm xong.
Câu Tân vỗ bụng một cái.
Tựa vào gối đầu trên giường bệnh của mình.
Có một điểm không thể không thừa nhận.
Trong nửa năm nằm viện này, người ta thì càng ngày càng tiều tụy gầy gò, còn mình thì nhìn là đã biết rõ là phát phúc, cái bụng này cũng đã có luôn rồi.
Xoay người, nhìn giường bên cạnh một chút, phát hiện bé gái này còn đang nhìn mình, trong ánh mắt, có vẻ rất nghi ngờ rồi.
Cũng rất lợi hại, thương thế đã nặng như vậy, hơn nữa còn là tổn thưởng trên linh hồn, lúc này mới được mấy ngày nha, lại thực sự có thể nháy mắt được, rõ ràng, nhất định là đã có ý thức hành vi.
Rốt cuộc đúng là người so với người, không đúng, là quỷ so với quỷ, đều không thể so sánh được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận