Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 326: Loli bị chọc giận

Vương Kha đứng ở trước cửa, la lên hồi lâu, thế nhưng bên trong vẫn không có người mở cửa. Cho dù anh ta khuyên nhủ như thế nào, an ủi như thế nào, cũng đều bất vi sở động.
Bất đắc dĩ, Vương Kha chỉ có thể thở dài, xoay người nhìn về phía Châu Trạch: "Như vậy đi, để cô bé ở lại nhà anh trước, có anh trông cô bé rồi, tôi cũng yên tâm.
Châu Trạch gật đầu.
Vương Kha đi, rời khỏi tiệm, bóng lưng có chút tiêu điều.
Thật ra, Châu Trạch cảm thấy người bạn nối khố này của mình thật đáng thương. Xuất thân từ cô nhi viện, phấn đấu cho tới bây giờ, trong mắt người khác, anh ta đã sớm là tiêu chuẩn của nhân sĩ thành công.
Nhưng vợ anh ta có bệnh tâm thần, con gái lại bị quỷ sai nhập vào thân, cực cực khổ khổ một đời như thế, thật ra càng giống như "người cô đơn".
Chờ khi Vương Kha đi rồi, Châu Trạch đưa tay gõ cửa.
- Anh ta đi rồi.
- Két..
Cửa mở từ phía sau.
Châu Trạch đi đến, rót cho mình một ly nước.
Ngồi vị trí bệ cửa sổ, phía dưới, là con đường đi bộ Phố Nam có thể tính là náo nhiệt.
- Lúc trước ai mới nói với tôi rằng bản thân rất hưởng thụ loại cảm giác này?
Vương Kha không ở đây, Châu Trạch nói chuyện cũng trở nên tùy ý hơn.
Tiểu loli lắc đầu: - Chuyện này còn nghiêm trọng hơn rất nhiều so với tưởng tượng của tôi.
- Rốt cuộc nó nghiêm trọng tới cỡ nào?
- Nghiêm trọng đến mức, tôi muốn giết chết linh hồn trong cơ thể đi. Tiểu loli rất nghiêm túc nói: - Để mình trở nên giống như anh.
- Lúc đầu, giữ cô bé lại chỉ vì có thể để thân thể này ngủ nghỉ ăn cơm bình thường. Hiện tại, không phải chính anh cũng sống rất yên lạnh sao, ăn được ngủ được, giống hệt với đám heo trong chuồng.
- Vậy cô tự nghĩ biện pháp đi, đừng nghĩ tới chuyện sau này xin đến tiệm của tôi ăn ở chùa. Tiệm của tôi đã nuôi đủ nhiều rồi, cô cũng nên hiểu, biên chế rất đắt.
- Ha ha.
Tiểu loli cười lạnh hai tiếng.
- Mới vừa rồi sao cô không mở cửa? - Châu Trạch hỏi.
- Tôi không dám gặp cha tôi.
- Không dám?
- Cha tôi là người rất thông minh, cho dù ông ấy rất không may, nhưng tôi vẫn không thể phủ nhận, ông ấy là người rất thông minh.
- Ừm.
Điểm này, Châu Trạch thừa nhận. Phàm là người không dựa vào gia cảnh gia đình, có thể giãy giụa trở thành thượng vị giả, không có kẻ nào là ngu si cả.
- Tôi sợ sau khi tôi gặp được ông ấy rồi, tôi sẽ không nhịn được mà về nhà với ông ấy.
- Phù!
- Ánh mắt của ông ấy như có thể nhìn thấu lòng người. Thậm chí tôi còn cảm thấy ông ấy đã sớm nhìn ra tôi có điểm gì đó không đúng, nhưng ông ấy vẫn đang giả ngu.
- Mưu đồ gì?
- Mưu đồ coi tôi như con gái, dùng lá bài tình cảm để khiến tôi không làm thương tổn tới con gái chân chính của ông ta. Hơn nữa, tôi sẽ thực sự coi ông ta là cha.
Châu Trạch châm một điếu thuốc.
- Trong thời gian này, tôi tạm thời ở lại chỗ của anh đã.
- Tôi đã nói rồi, trong chỗ tôi rất chen chúc chật chội.
- Anh là bộ đầu của tôi, tôi dừng lại bên cạnh anh chờ đợi sai phái thì có gì sai?
- Sai thì không sai, nhưng…
- Anh cảm thấy tôi thiếu đáng yêu?
Nhảy xuống bệ cửa sổ, tiểu loli chủ động đi tới trước mặt Châu Trạch. Cô bé ngẩng đầu đáng yêu nhìn Châu Trạch, đôi mắt to không ngừng chớp chớp, hệt như ngôi sao lóe sáng trên bầu trời tối.
- Không phải, tôi…
- Anh cảm thấy nếu tôi quyết tâm muốn lấy lòng người, có thể kém đầu cương thi ngu xuẩn kia sao?
- Không phải, tôi…
- Tôi có thân thể cô bé nhưng tâm hồn thục nữ.
- Này…
- Tôi có kinh nghiệm rất phong phú.
- Không…
- Tôi có thể thỏa mãn loại huyễn tưởng mà sinh vật giống đực như anh vẫn luôn suy nghĩ tới.
- Bốp!
Châu Trạch trực tiếp nâng cô ấy lên.
Tát một tát lên cái mông nhỏ nhắn của cô ấy.
Bối rối.
ĐM.
Tại sao lại như vậy!
- Này thì thục nữ này!
- Bốp bốp! ! !
- Này thì kinh nghiệm phong phú này!
- Bốp bốp! ! !
- Này thì bướng bỉnh này!
- Bốp bốp! ! !
- Châu Trạch, đồ khốn kiếp, mau buông tôi xuống!
- Bốp!
- Châu Trạch, mẹ nó anh không phải người!
- Bốp!
- Châu Trạch, anh là đồ chó hoang!
- Bốp!
- Châu Trạch, người đàn ông liêt dương cặn bã, thái giám bất lực!
- Bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp! ! ! ! ! !
- Phù…
Châu Trạch thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Liếc mắt nhìn bàn tay của mình, đã đánh tới đỏ lên.
- Châu Trạch, anh…
Nằm lỳ trên giường.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn nước mũi nước mắt đều chảy ra.
Thương cảm không gì sánh được.
- Đồ nít ranh, không được nói lời thô tục, cũng không cần mở miệng nói lời tình thú.
Tuy rằng rất khó chịu, cũng rất miễn cưỡng kháng cự, nhưng cuối cùng tiểu loli vẫn ở lại trong tiệm.
Không có biện pháp, dựa theo bình thường, tiểu loli là cháu của Châu Trạch, dựa theo thân phận địa ngục, tiểu loli lại là quỷ sai dưới tay mình.
Chỉ có điều, khi tỉnh lại vào sáng ngày thứ hai.
Nhìn thấy một lớn một nhỏ hai người đẹp nằm bên cạnh mình, bản thân mình lại bị kẹp ở giữa, toàn bộ quá trình, dường như cũng rất thích ý.
Châu Trạch ngâm nga một bài hát, xuống tắm rửa một chút. Chờ khi tắm rửa xong ra ngoài, Bạch Oanh Oanh đã sớm thức dậy, báo chí cũng được là phẳng, mà cà phê chồn mới mua cũng được pha tốt.
Châu Trạch ngồi xuống vị trí phơi nắng mặt trời quen thuộc, cầm tờ báo lên, uống cà phê.
Năm tháng quá tốt.
Không gì tốt hơn.
Tiểu loli xuống tầng. Hôm nay cô ấy mặc váy yếm cao bồi, áo Peppa Pig ngắn tay, thoạt nhìn rất linh động đáng yêu. Cô ấy ngồi xuống vị trí quầy bar xa xa.
Duỗi nhẹ tay mà gõ bàn.
- Trà!
Không ai để ý tới cô ấy.
- Cà phê!
Không ai để ý tới cô ấy.
- Sớm một chút!
Vẫn không ai quan tâm tới cô ấy.
Bĩu môi, nhìn Châu Trạch đang thảnh thơi không lo lắng bên kia, tiểu loli rất khó chịu nói:
- Ngược đãi trẻ nhỏ!
Bạch Oanh Oanh liếc liếc cô ấy một cái, vẫn không có phản ứng.
Thật ra.
Trong lòng Oanh Oanh cũng rất khổ.
Cạnh mình đã có Hứa nương nương, đại kế cung đấu sắp tiến vào giai đoạn mấu chốt nhất.
Giống như Khang Hi cải trang vi hành, nhờ Lý đại thần dẫn theo minh mã và long bào của Hoàng đế chạy đến.
Ai biết khi bên mình đang muốn quyết chiến thì.
Lại có một kẻ tiểu nhân đến chen chân.
Hơn nữa còn là loại tiểu nhân cứng rắn muốn chen chân vào, nhất định phải ôm ông chủ ngủ giống hệt như mình, trực tiếp phá hủy thế giới hai người triền miên của mình và ông chủ.
Đáng giận!
Uống trà, xem báo, phơi nắng mặt trời, sau đó Châu Trạch đi lên tầng, lại kiểm tra thân thể Hứa Thanh Lãng một lần.
Đã lâu như vậy cậu ta vẫn chưa tỉnh.
Châu Trạch dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì cho xong, cõng Hứa Thanh Lãng xuống tầng.
- Ông chủ, để tôi!
Oanh Oanh lập tức đi qua giúp Châu Trạch.
Châu Trạch không cự tuyệt.
Sau đó, chỉ thấy Oanh Oanh một tay bắt lấy cổ áo của Hứa Thanh Lãng, trực tiếp giơ ngang cậu ta lên.
Tuy rằng Hứa Thanh Lãng đang hôn mê, nhưng bị cô ấy bắt một cái như thế, hô hấp không thông.
- Này. - Châu Trạch không nhịn được nhắc nhở một chút.
- Áo.
Oanh Oanh tay hất một cái, vác Hứa Thanh Lãng lên trên vai mình như đang vác một bao tải.
- Ách, cứ như vậy đi.
Châu Trạch cũng lười nói nữa, muốn trách chỉ có thể trách bản thân lão Hứa thích tự tìm đường chết, không muốn tỉnh lại, để cậu ta chịu tội một chút cũng đáng.
- Tiểu loli ở lại nơi này trông tiệm.
Châu Trạch chỉ vào tiểu loli, nói.
Tiểu loli trừng mắt liếc Châu Trạch, không nói gì.
Xe của lão Hứa còn đang đậu ở bên ngoài. Châu Trạch lái xe ra, để Oanh Oanh đặt lão Hứa lên ghế sau.
- Ông chủ, chúng ta chuẩn bị đi đâu vậy? - Oanh Oanh ngồi ở vị trí kế bên người lái hỏi.
- Đi làm kiểm tra toàn thân cho cậu ta. Nếu cậu ta không vấn đề gì, chúng ta phải nghĩ biện pháp kích thích cậu ta tỉnh lại. Luôn ngủ như thế, còn phải nuôi cậu ta, quá phiền phức.
- Đúng lắm, đúng lắm.
- Ông chủ, đây không phải đường tới bệnh viện nhân dân và bệnh viện phụ à?
- Phụ cận mới mở một bệnh viện tư nhân, điều kiện chữa bệnh rất cao, tới chỗ đó đi.
Xe lái đến cửa bệnh viện tư nhân, Châu Trạch dừng xe dưới sự chỉ huy của bảo vệ.
Lúc xuống xe.
Bạch Oanh Oanh tiếp tục khiêng "bao tải Hứa".
Dưới cái nhìn của các nhân viên an ninh, cô ấy đi theo sau lưng ông chủ nhà mình vào cửa.
Tuy đây là bệnh viện tư nhân, nhưng người bên trong quả thật không ít. Đây cũng là chuyện không có cách nào khác, với tư cách là người từng làm bác sĩ, Châu Trạch rất rõ ràng rốt cuộc điều kiện chữa bệnh trong nước túng thiếu tới mức nào.
- Tìm một chỗ bỏ cậu ta xuống trước, tôi đi đăng ký.
Châu Trạch nói với Bạch Oanh Oanh.
Bạch Oanh Oanh gật đầu, khiêng Hứa Thanh Lãng tới sảnh lớn tìm chỗ trống.
Chờ khi Châu Trạch đăng ký xong đi đến, lại phát hiện Bạch Oanh Oanh còn đang đứng ở đó, dường như đang cãi nhau với người đàn ông trước mặt.
- Phiền anh dịch chuyển thứ đó khỏi chiếc ghế này đi, chỗ tôi có bệnh nhân muốn ngồi.
- Làm sao cầm được? Cô có biết đồ đạc của tôi nặng tới mức nào không?
- Mời lấy ra.
Oanh Oanh tiến vào khúc nhạc dạo bão nổi.
Ngoại trừ khi đối mặt với Châu Trạch, thời gian còn lại, tính tình của nữ cương thi đều không tốt đẹp gì.
Châu Trạch đã hiểu rõ, là vì đối phương ngồi một vị trí, nhưng đồ đạc của anh ta lại chiếm tới ba vị trí, Oanh Oanh muốn anh ta chừa ra một vị trí, nhưng anh ta không chịu.
- Người anh em, chừa ra một vị trí đi. - Châu Trạch đi lên trấn an Bạch Oanh Oanh.
Lần trước anh đã chứng kiến nha đầu ngốc này đánh người như thế nào. Nơi này là bệnh viện, không tiện.
- Ha, tôi đặt nhiều đồ ở đây thì đã sao? Dựa vào cái gì mà phải nhường chỗ trống cho mấy người?
- Bệnh viện này là nhà các người mở sao?
Người đàn ông rất coi thường mà bĩu môi.
- Là anh tôi mở.
Lúc này, một người phụ nữ mặc áo blu trắng đi tới.
Người phụ nữ có vóc người cao gầy, da thịt trắng noãn, trên người mặc áo blu trắng. Mái tóc dài của cô ấy đã được ghim lên, càng lộ ra vẻ giỏi giang. Trong lúc giơ tay nhấc chân, trên người cô ấy còn tản ra một loại khí chất khiến người sợ hãi than thở.
- Bác sĩ, cô là…?
- Cô ấy là viện trưởng của chúng tôi. - Nữ y tá đi bên cạnh người phụ nữ kia đáp. Châu Trạch còn quen biết nữ y tá này, họ gì thì anh quên rồi, nhưng anh nhớ trước đây con của cô ta đã chết vì nạo thai, còn đi tới tiệm của Châu Trạch, bị Châu Trạch đóng gói.
Nữ y tá chỉ vào Châu Trạch, nói: - Anh ta là ông xã của viện trưởng chúng tôi.
Người đàn ông này không nói thêm gì nữa, đặt mấy thứ đồ kia xuống, nhưng anh ta hơi buồn bực nói: "Đến bệnh viện nhà mình xem bệnh còn mẹ nó xếp hàng, chơi cải trang vi hành sao?
Châu Trạch nhìn bác sĩ Lâm, phát hiện, gần đây khí sắc của bác sĩ Lâm đã khá hơn rất nhiều, cả người cũng có tinh thần hơn trước kia. Thân hình vốn có vẻ hơi gầy gò cũng khôi phục loại đẫy đà vừa đủ lúc trước.
- Bệnh viện này là em mở à? - Châu Trạch hơi kinh ngạc hỏi.
- Em từ chức, trong nhà đã mở bệnh viện này cho em. - Bác sĩ Lâm cười cười, chỉ chỉ vào Hứa Thanh Lãng đang hôn mê, nói với y tá bên cạnh: "Sắp xếp phòng bệnh chuyên dụng đi.
- Vâng, chị Lâm.
Lập tức có hộ lý và bác sĩ qua đây, đặt Hứa Thanh Lãng lên trên cáng cứu thương đẩy đi, trực tiếp mở thông đạo VIP màu xanh lá.
- Đi, đi xem xem. - Châu Trạch nói với Bạch Oanh Oanh bên cạnh, sau đó đi theo bác sĩ Lâm cùng tới.
Bạch Oanh Oanh không vội vã cùng đi.
Mà cô ấy nhẹ nhàng giậm chân.
Lấy điện thoại di động ra.
Bấm một số điện thoại:
- Alo, Bạch tiểu thư, cô khỏe chứ? Ngôi biệt thự kia đã được mua lại rồi, tôi còn đang định báo tin cho cô, vừa lúc cô gọi điện thoại tới.
- Đừng nói nhảm.
- Ách, Bạch tiểu thư, có chuyện gì sao? Cô cứ dặn dò đi, tôi nhất định sẽ làm theo.
- Tôi muốn mua bệnh viện, anh xem giúp tôi xem nơi nào có bệnh viện thích hợp có thể mua được.
- … - Giám đốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận