Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 752: Cương thi có linh hồn! (2)

Nhưng mà.
Ông chủ Châu không để ý đến tiếp ứng của Hứa Thanh Lãng.
Trên thực tế.
Anh cũng không rảnh để ý được nhiều như vậy.
Bởi vì phía dưới này.
Không chỉ có một đầu cương thi.
Là một đám!
Trời mới biết nơi núi rừng hoang vắng này, lão già chết tiệt kia nuôi ra một đám cương thi như thế nào!
Bọn cương thi này khác với kỵ sĩ xương khô lúc trước đã gặp ở homestay, kỵ sĩ xương khô chính là con rối, nhưng thứ trước mắt đều là cương thi có tiếng cũng có miếng!
Một đám người mặc áo giáp cổ đại, răng nanh lộ ra, hung hãn lạ thường!
- A!
Hứa Thanh Lãng chỉ nghe thấy phía dưới truyền đến một tiếng rít gào quen thuộc, biết Châu Trạch tiến vào trạng thái cương thi, cũng không định tiếp ứng nữa, mà trực tiếp xông về phía Phùng Tứ kia.
“Chát!”
“Chát!”
Hai roi chặt đứt tay của cương thi từ dưới bật ra.
Thân hình Phùng Tứ như điện, mũi chân dẫm nát trên đầu một con cương thi trong đó, thân hình lại một lần nữa bay lên, bay về phía lão già chết tiệt trước mặt.
Vì thân thể anh nhập vào là một bác gái chứ không phải là thân thiếu nữ thanh xuân, bằng không thật sự có khuôn cách của tiên tử.
Hứa Thanh Lãng hiểu ý.
Sau khi Phùng Tứ Nhi lướt qua hai con cương thi kia.
Hai tay Hứa Thanh Lãng đã túm lấy chỗ bả vai hai cương thi.
Ngăn cản đối phương xoay người lại.
Tuy rằng hai đầu cương thi mới vừa bị chặt đứt tay, nhưng hung tính không thay đổi, há mồm cắn Hứa Thanh Lãng.
Cả người Hứa Thanh Lãng hoàn toàn trơn trượt, lấy tốc độ cực nhanh và thân pháp cực kỳ cao minh tiến hành né tránh, giống như một con rắn nước.
Đồng thời.
Ánh sáng màu xanh trên người và ánh sáng trong mắt lập tức biến mất.
Hai lá bùa chảy từ cổ tay áo đến lòng bàn tay.
- Thiên địa vô cực, huyền tâm chính pháp, phong!
“Bốp!”
“Bốp!”
Hai lá bùa dán lên trước trán hai cương thi.
Thân hình hai đầu cương thi lắc lư.
Tuy rằng rất không ổn định.
Nhưng vẫn bị lá bùa tạm thời trấn áp xuống.
Khi cương thi đột nhiên xuất hiện từ dưới đất, Oanh Oanh theo bản năng định đi giúp ông chủ, nhưng sau khi cảm ứng được hơi thở cương thi từ ông chủ, trong lòng rõ ràng tuy rằng những cương thi này hung mãnh, nhưng không phải là đối thủ của ông chủ.
Tức thời.
Không hề lưu lại chút nào.
Oanh Oanh và luật sư An vòng qua Mộc Thừa Ân, xông thẳng vào nhà đất.
Ánh mắt Mộc Thừa Ân liếc sang hai bên.
Nhưng Phùng Tứ vốn không cho ông ta thời gian phản ứng lại.
Đã ngay mặt vọt lên.
Roi da vung lên.
- Thanh lý môn hộ!
Tuy rằng nội tình của bản thân Phùng Tứ Nhi cũng không sạch sẽ, ở dưới âm ty cũng có hoạt động của bản thân, không nói đến lúc trước dưỡng thành quỷ ngọc, trận sương mù dày kia thật ra là do anh làm chân chạy thay một nhân vật lớn nào đó dưới địa ngục.
Nhưng cho dù sau lưng như thế nào.
Ở bên ngoài.
Trên mặt mũi.
Cũng phải biểu hiện ra khí thế đoan trang giữ gìn cương thường âm ty thay âm ty hành đạo.
Nhưng mà.
Đúng vào lúc này.
Hai tay Mộc Thừa Ân dang ra.
Mười móng tay lại trực tiếp dài ra.
Nháy mắt đã bắt được roi da trong tay Phùng Tứ!
Ánh mắt Phùng Tứ khựng lại
Sắc mặt cũng thay đổi.
Làm sao có thể.
Ông ta là cương thi?
Mà lúc này.
Rối loạn dưới mặt đất cũng bình ổn.
Một đôi tay túm lấy bên cạnh cửa động.
Châu Trạch bò ra từ bên trong.
Quần áo của anh cơ bản bị hủy diệt.
Nhưng không nhìn ra có vết thương trên da thịt.
Thân trên trần trụi càng có ký hiệu đang không ngừng lưu chuyển.
Trong đôi mắt là ánh sáng màu đỏ thắm.
“Phù... ... phù... ...”
Châu Trạch lắc lắc đầu, chỗ khớp xương phát ra tiếng vang “Rắc rắc rắc rắc”.
Chém giết phía dưới kết thúc thật nhanh, bởi vì cương thi này chỉ biết liều mạng lao lên cắn xé, Châu Trạch cũng cùng cắn xé với chúng.
Thật hiển nhiên.
Chênh lệch huyết thống lộ rõ không bỏ sót.
Cho dù cương thi này cắn xé như thế nào.
Đều không thể phá vỡ được phòng ngự của Châu Trạch ở dưới trạng thái cương thi.
Mà Châu Trạch cắn một cái cào một cái, có thể trực tiếp xé nát một đầu cương thi, cho nên lúc này ở phía dưới hầm đều là thi thể tàn phế của cương thi.
Roi da của Phùng Tứ Nhi phất lên, thoát khỏi trong tay Mộc Thừa Ân.
Bản thân Mộc Thừa Ân cũng rút lui vài bước.
Nhưng ánh mắt lại không nhìn tuần kiểm đại nhân có uy hiếp lớn nhất trước mặt.
Mà nhìn Châu Trạch ở phía sau.
Hai răng nanh run nhè nhẹ, Mộc Thừa Ân có vẻ thật kích động.
Sắc mặt Phùng Tứ trầm xuống.
Ánh mắt cấp tốc đảo qua trên người Châu Trạch và Mộc Thừa Ân.
Hai đầu.
Cương thi có linh hồn!
Không có linh hồn, khẳng định không làm được quỷ sai, nhưng đặc trưng quan trọng nhất của cương thi là không có linh hồn, vì sao...
Phùng Tứ từng điều tra biết được tình huống của Châu Trạch, anh vốn tưởng rằng Châu Trạch là một ngoại tộc, ít nhất theo trên dưới âm dương mà đời này anh từng trải qua đến xem, trước đó anh chưa từng thấy cương thi có linh hồn.
Mà bây giờ.
Ở trước mặt mình.
Lại gặp được hai người!
Mộc Thừa Ân này, che giấu đủ sâu.
Quỷ sai sáu mươi năm, không phải chưa hề có, thậm chí có thể nói không hề hiếm thấy, nhưng đại đa số đều là kiểu lăn lộn dở tệ giữ mạng, hơn nữa lại có phương pháp trốn được kiểm tra lớn cách mỗi mười năm của âm ty.
Nhưng Mộc Thừa Ân trước mắt khẳng định không giống, thứ hàng này thuần túy không muốn tấn chức, sở dĩ treo thân phận quỷ sai, khả năng đều chỉ vì che giấu với tiện làm việc.
Mình là cương thi.
Lại còn nuôi nhiều cương thi như vậy ở nhà.
Nghe cách nói lúc trước của An Bất Khởi, bản thân còn giỏi chế tạo và khống chế con rối.
Ở đây là kiểu sa cơ thất thế lưu manh sống qua ngày?
Đây vốn chướng mắt với con đường tấn chức của âm ty.
Từ đầu đã không muốn phát triển lên trên.
Chỉ muốn canh chừng một mẫu ba phần đất của bản thân!
Châu Trạch chậm rãi tiến lên trước vài bước.
Hai răng nanh nhẹ nhàng chống hàm dưới.
Hơi nghiêng đầu.
Nhìn Mộc Thừa Ân ở trước mặt.
Mộc Thừa Ân cũng hơi nghiêng đầu.
Lấy phương thức giống vậy nhìn Châu Trạch.
Nhưng khác biệt chính là.
Trong mắt Châu Trạch mang theo một chút nghi hoặc.
Còn khóe miệng Mộc Thừa Ân lại mang theo trêu tức và cười lạnh, đồng thời mở miệng nói:
- Nào, chúng ta luyện một chút!
Trận này.
Quyết đấu giữa cương thi và cương thi!
Châu Trạch giơ tay.
Chỉ vào Mộc Thừa Ân.
Lại nhìn về phía Phùng Tứ.
Nói:
- Thất thần cái gì, bắt ông ta lại cho tôi!
“... ...” Mộc Thừa Ân.
Phùng Tứ khẽ nhíu mày, đây là coi mình như An Bất Khởi hạ mệnh lệnh cho thuộc hạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận