Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1612: Người trong bức họa (2)

Trên tờ giấy trắng.
Xuất hiện một cái hồ nước.
Chi tiết của hồ nước được vẽ rất cặn kẽ, đủ để có thể cho thấy sự si mê của Canh Thần đối với chuyện này.
Chẳng qua là, hình ảnh ở giữa hồ nước.
Vẫn luôn là một màu trắng.
Anh ta đang cố ý nhử!
Rốt cuộc, những phần râu ria ngoài lề khác cũng đã vẽ xong rồi, Canh Thần bắt đầu vẽ phần nằm ở giữa hồ.
Sóng nước, gợn sóng.
Sau đó.
Trong hồ xuất hiện một người.
Người này giống như là đang nằm ở trong hồ, chìm chìm nổi nổi.
Luật sư An đã từng nói, lúc ba người bọn họ đi xuống, đã trông thấy Canh Thần ngâm ở trong hồ, không nói là đã nhìn thấy có người nào khác nữa.
Rất hiển nhiên.
Đây chính là thứ mà Canh Thân mà trông thấy khác so với bọn họ.
- Trong hồ, có một người đang nằm, không đúng, nói chính xác, chỉ có nửa người.
Canh Thần vừa vẽ lại còn vừa rất nghiêm túc mà giải thích.
- Bởi vì người này, chỉ là một bán thành phẩm.
- Tôi phỏng đoán, có lẽ đây là một vật thí nghiệm, dùng để làm khảo sát, còn có một loại khả năng khác, đó là, bởi vì nguyên nhân thời gian không đủ hoặc là nguyên nhân gì đó, khiến cho con rối này còn chưa được chế tác xong đã vội vã ngưng lại.
- Cái hồ đó cũng bị bỏ hoang rồi.
- Cho nên, các thi thể khác đều được chứa ở bên trong quan tài, chỉ có nó, là tiếp tục chìm nổi ở trong hồ.
- Lúc ấy tôi thật sự rất tò mò, rất muốn tiếp cận, rất muốn chạm vào nó, nhưng không cẩn thận bị nước ở trong hồ văng lên trên người.
- Trách tôi lúc ấy máu nóng xông lên não, không chú ý đến bên trong nước này có vấn đề, cho nên không quá chú ý, chờ đến lúc tôi thật sự chú ý đến nó, trên người của tôi đã dính không ít nước ở trong hồ rồi.
- Tôi phát hiện tôi đang không ngừng suy yếu, phát hiện sức mạnh bên trong cơ thể mình đang không ngừng mất đi, cuối cùng, không còn cách nào khác, trong lúc tôi còn sót lại được một chút tỉnh táo cuối cùng, tôi đã gọi điện cho lão An cầu cứu.
- Anh phải cảm ơn trời là tín hiệu ở nơi đó cũng không tệ lắm. - Luật sư An trêu nói.
- Đúng vậy.
Canh Thần đáp một tiếng.
Lại tiếp tục vẽ.
Anh ta vẽ chân trước, sau đó vẽ tay, vẽ từ dưới lên trên, sau đó mới bắt đầu tiếp tục bổ sung chi tiết.
- Con rối này, chỉ có chính diện, mặt trái của nó, bị thiếu mất, giống như một người, bị cắt mất một nửa từ phần ót của mình trở đi vậy.
- Cũng chính là chỉ có tintin chứ không có cái mông chứ gì.
Luật sư An nói bổ sung một cách hình tượng.
- Ừ, đúng thế.
Cuối cùng.
Canh Thần bắt đầu vẽ mặt.
Đáng được ăn mừng chính là, thứ nhất, trí nhớ của Canh Thần rất tốt, thứ hai là kỹ năng hội họa của anh ta rất mạnh, thứ ba, là tờ giấy trắng mà luật sư An tìm tới rất lớn.
Đã cho một không gian rất lớn để hình dung khuôn mặt.
Canh Thần vẽ rất nghiêm túc vẽ.
Khuôn mặt của người nằm trong hồ.
Đang không ngừng rõ ràng, không ngừng lập thể, không ngừng được tả thực.
Châu Trạch từ từ đứng thẳng người.
Luật sư An thì đang từ từ mở to miệng ra, phảng phất như có thể nuốt được ba quả trứng ngỗng vậy.
- Lão An, còn nhớ lúc trước, vào buổi tối khi tôi và anh bị đuổi giết ở Dương Châu, anh đã lấy ra một tấm ảnh trước kia của ông chủ cho tôi xem không?
- Cái gì, không có, không thể nào!
- Tôi còn nhớ, anh đã nói với tôi, không trách được đời trước ông chủ vẫn luôn độc thân, con hàng Từ Nhạc này lại có thể trực tiếp vào cửa làm con rể của nhà họ Lâm, anh còn khẳng định với tôi, nói ông chủ đời trước, thực sự không đẹp mắt bằng Từ Nhạc đời này.
- ... - Luật sư An.
Rốt cuộc.
Canh Thần buông xuống bút.
Ngẩng đầu.
Cố ý nhìn chằm chằm Châu Trạch.
Nói:
- Đây chính là, dáng vẻ chân thực của con rối còn chưa hoàn thiện kia, con rối mà tôi đã nhìn thấy trong hồ!
Trong tranh.
Người đang chìm chìm nổi nổi ở trong hồ.
Là Châu Trạch.
Là một Châu Trạch vẫn còn là bác sĩ của đời trước!

- Không phải là anh đang nói đùa đấy chứ?
Luật sư An không nhịn được hỏi.
Trong bức họa, người đang nằm ở trong hồ, thật đúng là dáng vẻ đời trước của ông chủ, hơn nữa, tuổi tác cũng tương đương, gần như chính là độ tuổi mà lúc ông chủ vừa mới xảy ra tai nạn giao thông.
Lúc mới vừa bắt đầu tiếp xúc với Châu Trạch, thật ra thì trong lúc không có ai luật sư An cũng đã từng điều tra qua về Châu Trạch, dĩ nhiên, chuyện này cũng không tính là bí mật gì, ông chủ cũng không quá giữ bí mật về chuyện này.
Dù sao thì đời trước anh cũng là một bác sĩ, cũng không phải là tội phạm QJ (cưỡng hiếp), không có gì không tiện nói ra.
Thế nhưng tại sao con rối bán thành phẩm kia lại có thể y một khuôn đúc ra với đời trước của ông chủ được chứ?
Canh Thần liếc mắt về phía luật sư An.
Nói:
- Anh cảm thấy tôi sẽ dùng loại chuyện này để đùa sao?
Ở trong hoàn cảnh này, dưới trường hợp này.
Nếu anh ta dám đùa.
Thì thực sự phải chuẩn bị tinh thần sau khi đùa xong là sẽ trực tiếp về tây thiên đi.
- Nhưng không phải nói ở bên trong là chocolate sao, sao anh lại có thể nhìn mặt thứ đó rõ ràng như vậy được?
Luật sư An vẫn cảm thấy không thể tin được, hoặc có lẽ là, chuyện này thực sự quá ảo rồi.
- Thì chính là rõ ràng như vậy thôi!
Canh Thần trợn mắt, tỏ ý anh ta chỉ dùng đôi mắt này của mình nhìn cho đến rõ rõ ràng ràng, cũng vẽ ra rõ ràng xác thực.
- Tại sao lúc tôi tới thì lại không có? - Luật sư An hỏi.
- Có lẽ bởi vì nguyên nhân tôi vào trước, phá vỡ sự cân bằng ở trong đó, lúc anh tiến vào, thì đã xtan hết rồi đi.
- Anh nói vậy cũng quá qua loa lấy lệ rồi?
- Không phải kem que tan chảy vào mùa hè cũng là chuyện rất bình thường sao?
- Tôi nói này, anh như vậy là thái độ gì vậy chứ, lão tử vì cứu anh mà đặc biệt chạy tới Từ Châu, còn thở hổn hển như chó mà vác anh trở về, anh…
- Tôi cảm ơn anh.
Canh Thần đặt bút trong tay xuống.
Ngược lại nhìn về Châu Trạch.
Rất nghiêm túc mà nói:
- Ngay từ đầu tôi cũng cho là chẳng qua chỉ là lớn lên giống nhau mà thôi, dù sao, về bộ dáng đời trước của ông chủ anh, tôi cũng chỉ được nhìn thấy một lần thông qua hình mà lão An cho tôi xem mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận