Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 470: Bệnh nhân đặc biệt

Hội nghị kết thúc, mỗi người đều mang theo tâm sự riêng rời đi, đối với đã tạo thành phá vỡ to lớn đối với quan điểm cơ bản trong quá trình điều tra trước đó.
Sau khi Lão Trương rời khỏi phòng họp đã lấy di động ra, chuẩn bị gọi điện thoại cho luật sư An. Hình như vụ án của lão đạo không cần anh ta phải ra tòa nữa.
Mới vừa lấy điện thoại ra.
Phía sau đã truyền đến giọng nói của một người phụ nữ:
- Đội trưởng Ngô, cám ơn cục cảnh sát Thông Thành các anh đã cung cấp đầu mối.
- Cảnh sát Trần, không cần cảm ơn, đây vốn là chức trách của chúng tôi.
Cảnh sát Trần nhìn Trương Yến Phong, bỗng nhiên lộ ra nụ cười mỉm.
Nụ cười này.
Khiến Trương Yến Phong cảm thấy phảng phất như toàn thân trên dưới của mình đều bị nhìn thấu. Là một lão cảnh sát hình sự, bình thường chỉ có bản thân mình nhìn thấu người khác như vậy, nào có lúc người khác có thể nhìn thấu mình?
- Tôi sẽ lại Thông Thành một thời gian ngắn, điều tra những chi tiết khác của vụ án này cho rõ ràng. Đến lúc đó, chúng ta có thể giao lưu nhiều hơn.
- Phải, phải. Cảnh sát Trần, ngài đi làm việc đi.
Cấp bậc cao hơn chính mình.
Kiểu cách đủ hơn chính mình.
Mới vừa rồi khi ngồi trong phòng hội nghị, đối mặt với câu hỏi của mấy cục trưởng, cô ấy vẫn không lưu tình chút nào mà trách cứ trở lại.
Cho dù lão Trương đứng trước mặt nữ cảnh sát này, cũng có chút hư nhược.
Đặc biệt là khi đối mặt với cặp mắt kia của đối phương, lão Trương không dám nhìn cô ấy quá lâu.
Cảnh sát Trần đi rồi.
Nhìn bóng lưng cô ấy rời đi, Trương Yến Phong thở dài một hơi nhẹ nhõm.
- Đội trưởng Ngô, buổi trưa chúng ta cùng đi ăn cơm đi? - Lúc này Tiểu Tào đi tới hỏi.
Vụ án đã được phá khiến tiểu Tào tham dự vào vụ án cũng có cảm giác vinh yên.
- Ách, quên đi, tôi còn có việc. - Lão Trương cự tuyệt.
- Có việc? Ah.
- Tôi biết rồi, nhất định là anh muốn ăn cơm cùng cảnh sát Trần đúng không? Tôi nghe nói hiện tại cảnh sát Trần còn đang độc thân đấy.
- Cậu rất rảnh đúng không? Nào có chuyện đó.
- Ừm? Không có sao? Tôi đã xem qua lý lịch tư liệu của đội trưởng Ngô, tôi nhớ anh và cảnh sát Trần còn là bạn học ở trường cảnh sát mà? Hơn nữa ngay từ đầu hai người còn từng được phân công đến cùng một đồn công an. Hai người là bạn bè quen biết đã lâu, gặp mặt ăn một bữa cơm cũng là chuyện rất bình thường.
- Yên tâm đi, chúng tôi sẽ không nói nhảm lung tung, một vị nữ thủ trưởng lợi hại như vậy, nếu đội trưởng Ngô có thể thu được cô ấy, chúng tôi còn cảm thấy vẻ vang thay.
Trong lòng lão Trương nói thầm một tiếng không tốt.
Bản thân mình lại có thể là bạn học với người phụ nữ kia? Còn từng là đồng nghiệp trong cùng cơ quan?
Lại nghĩ tới sự sắc bén khi người phụ nữ kia trần thuật vụ án trên đài cùng với ánh mắt như nhìn thấu bản thân mình vừa rồi.
Có phải cô ấy đã phát hiện ra điều gì đó rồi không?
Trương Yến Phong đã tốn hao rất nhiều thời gian để làm quen và tìm hiểu cuộc sống của thân thể này, nhưng mấy thứ ít gặp như bạn học cũ, lão đồng nghiệp… sao anh ta có thể nhớ hết được?
Phất phất tay, đuổi tiểu Tào muốn bát quái đi, lão Trương tới bãi gửi xe, ngồi vào trong xe.
Sau khi lái xe đi rồi, lão Trương không hoảng hốt nữa.
Có gì ghê gớm đâu, lão tử cũng không làm chuyện gì trái với lương tâm, hơn nữa DNA rồi vân tay gì gì đó, tùy cô thích xét nghiệm thế nào thì xét nghiệm thế ấy, dù sao hiện tại mình cũng là đội trưởng Ngô!
- A.
Lão Trương ném điếu thuốc trong tay ra ngoài, quên đi, trước tiên vẫn nên trở về phòng đọc sách nói chuyện này cho mọi người thì hơn.
... ... ...
- Gì? Có thể lão đạo sẽ được hủy truy tố?
Châu Trạch đang ngồi trên sofa có vẻ rất kinh ngạc.
Gần đây vì cứu lão đạo, phòng đọc sách bận rộn còn xảy ra nhiều chuyện như vậy. Kết quả là tình tiết quay tròn một vòng quay Tomas.
Vừa nghĩ tới việc này.
Đột nhiên Châu Trạch cảm thấy bản thân thật thiệt thòi.
Dù sao thì cho dù thế nào đi nữa, hẳn lão đạo cũng không phải chết.
Nhưng hiện tại sau khi lăn qua lăn lại một phen.
Lão đạo không chỉ không chết.
Sau này khả năng rất lớn là lão ta còn có thể quang minh chính đại ra ngoài, tiếp tục an ủi người phụ nữ trượt chân của lão ta.
- Nói chung, đây là chuyện tốt. - Luật sư An cười cười, đồng thời còn chỉ chỉ Oanh Oanh bên cạnh, nói: - Oanh Oanh, trong thẻ đó còn có mười mấy vạn, cô lấy đi mua thêm cà phê đi, nhớ kỹ, phải mua đúng khẩu vị lần trước mới được đấy.
- Đừng hòng lấy mấy thứ lung tung tới lừa bịp tôi!
Oanh Oanh cầm tấm thẻ kia, rất nghiêm túc mà gật đầu.
Lúc này, một thứ lông trắng mềm mại chui ra từ dưới chân Châu Trạch, hơn nữa nó còn rất hiểu lòng người mà chủ động nhảy vào trong lòng Châu Trạch, dùng đầu của mình nhẹ nhàng mà cọ xát vị trí ngực Châu Trạch.
Sau đó nó lại lè lưỡi.
Liếm liếm.
Châu Trạch bắt cổ con hồ ly trắng lại, hỏi:
- Sao con hồ ly lẳng lơ này lại trở lại rồi?
Mẹ nó.
Khi còn là hồ ly đã biết trêu người như vậy.
Chờ khi cô biến trở lại làm người.
Tất cả đàn ông dưới người cô.
Ngoài tôi ra.
Còn ai có thể chịu được cô nữa?
- Vương Kha đã trở lại, đương nhiên cô ấy cũng trở lại theo. - Luật sư An giải thích.
Hồ ly mềm mại mà nhìn Châu Trạch, vẻ mặt cầu xin.
Dường như cô ấy đã biết một số tiếng gió, cho nên lần này cô ấy phá lệ cố ý muốn lấy lòng Châu Trạch.
Thật ra, sau khi cô ấy theo Vương Kha trở về, nhìn thấy con khỉ trong phòng sách, cô ấy đã rõ ràng. Trong khoảng thời gian chính mình rời khỏi không có ở đây, con khỉ này đã được bồi bổ không ít!
Tất cả mọi người đều là yêu.
Không nên nặng bên này nhẹ bên kia như vậy!
- Anh đưa dưa chua nhà anh về địa ngục chưa? - Châu Trạch hỏi.
- Là Thúy Hoa.
- Ừm, đưa xuống chưa?
- Còn chưa, không phải tôi đang chờ cô ấy sao. - Luật sư An đưa tay chỉ con hồ ly trắng trong lòng Châu Trạch.
Hồ ly trắng rất quyến rũ mà nhìn lướt qua luật sư An.
Luật sư An lại ném tới một ánh mắt lão tài xế kỳ cựu từng trải.
Dưới cái nhìn của Châu Trạch.
Đây là một đôi cẩu nam nữ không biết liêm sỉ, chỉ thông qua một ánh mắt đã đạt thành giao dịch cực kỳ bẩn thỉu!
- Tôi cảm thấy lông lá thế này đẹp hơn nhiều, vô cùng đặc sắc, biến trở về thành người trái lại không còn thú vị gì nữa.
Hồ ly trắng hoảng sợ nhìn về phía Châu Trạch.
Đối với đám yêu bọn nó, tu luyện vốn không dễ dàng, sau khi bản thân mình bị đánh thành nguyên hình, khôi phục chân thân vốn là một sự dằn vặt thống khổ vô cùng lớn, như một phú ông giàu có vô cùng bỗng biến thành ăn xin nghèo rớt mồng tơi vậy, loại chênh lệch to lớn như lòng sông so với biển rộng này đủ để bức cô ấy điên cuồng.
Ngay sau đó.
Châu Trạch lại cười một tiếng.
Đặt hồ ly trắng lên bàn trà, chỉ chỉ luật sư An:
- Đi tìm Thúy Hoa làm đi thôi.
Luật sư An gật đầu, ôm lấy hồ ly trắng đi lên tầng.
Châu Trạch cầm ly trà lên, uống một ngụm, hỏi Bạch Oanh Oanh bên người: - Lão Trương đâu? Không phải mới vừa rồi anh ta còn ở đây sao?
- Hình như sau khi nhận điện thoại anh ta lại đi ra ngoài rồi.
- Anh ta thật bận rộn.
Châu Trạch rút một điếu thuốc ra, Bạch Oanh Oanh lập tức cầm bật lửa châm lửa giúp anh.
- Ông chủ, rất nhiều người đều nói hút thuốc có hại cho sức khỏe đấy.
- Cho nên cô muốn nói điều gì?
- Oanh Oanh mua thuốc lá đắt hơn cho ông chủ hút nhé?
- A, tốt.
- Ông chủ, ông chủ! ! !
Lúc này.
Một cái bóng khổng lồ chạy từ bên cửa sổ thủy tinh qua đây.
Cái bóng nặng trịch run run.
Cái thứ có thể nói là sâu không lường được kia.
Không mang tới mỹ cảm hoa mắt chóng mặt, mà là một loại hoảng loạn khiến người sợ hãi.
- Rầm!
Cửa phòng sách bị đẩy ra.
Phương Phương như núi thịt đứng ở cửa.
- Làm sao vậy? - Châu Trạch hỏi.
Hôm nay, dưới bộ đồng phục y tá trắng tinh dài rộng Phương Phương còn mặc vớ đen, cảnh tượng này hơi cay mắt.
- Ông chủ, có bệnh nhân té xỉu trên phố đi bộ, bảo vệ gần đó đã đưa người đến hiệu thuốc của chúng ta.
- Té xỉu, trúng gió sao?
- Hình như vậy.
- Vậy thì thoa Hoắc Hương Chính Khí (1) cho người ta, sau đó lại truyền nước muối sinh lý...
(1) Hoắc Hương Chính Khí: tên thuốc độc quyền của Trung Quốc. Nó là loại thuốc làm giảm nhiệt, có chức năng hút ẩm và giữ ẩm, điều hòa và trung hòa khí. Nó được sử dụng để chữa các bệnh như trúng gió, cảm lạnh, ứ đọng máu hoặc chấn thương, và các bệnh với các triệu chứng như đau đầu, ngất, tức ngực, đau bụng và buồn nôn.
Châu Trạch hơi kỳ quái, một vấn đề nhỏ như vậy, không phải trong hiệu thuốc còn sắp xếp hai bác sĩ sao? Tuy rằng trình độ của hai bác sĩ này không được tốt lắm, nếu không bọn họ đã không nguyện ý nhận số tiền lương hơi cao một chút rồi chạy đến trong hiệu thuốc này "dưỡng lão sớm".
Nhưng dựa vào khả năng của bọn họ, muốn xử lý chút chuyện nhỏ này hẳn phải không thành vấn đề mới đúng. Tại sao Phương Phương lại hoang mang rối loạn như thế?
- Không phải, không phải. - Phương Phương lắc đầu, tiếp tục nói: - Khi chúng tôi kiểm tra cho bệnh nhân kia, phát hiện trên người bệnh nhân có rất nhiều vết thương.
- Công nhân xây dựng ở phụ cận sao? - Châu Trạch hỏi.
Trên người công nhân xây dựng có vết thương cũng rất bình thường, rất nhiều người sau khi thực hiện xong một công trình, trên người toàn là xanh xanh tím tím, vì thế mới nói tiền bọn họ kiếm là tiền mồ hôi nước mắt.
- Không phải... ... Không phải!
Phương Phương tiếp tục lắc đầu.
Rốt cục cô ấy cũng bình phục tâm tình, hô lên:
- Là đứa bé, một cô bé tám tuổi!
... ...
Khi nhìn thấy cô bé này.
Ngay từ đầu Châu Trạch đã bị vẻ ngoài tinh xảo của cô bé hấp dẫn, không phải loại vô liêm sỉ như "nhẹ nhất ba năm, nặng nhất tử hình." (2).
(2) Ba năm khởi bước, nặng nhất tử hình: ám chỉ hình phạt của những người có hành vi ấu dâm.
Chỉ đơn thuần là cảm giác thân cận khi nhìn thấy một cô bé đáng yêu.
Chỉ có điều khi Châu Trạch ra hiệu cho hai bác sĩ rời khỏi, bản thân mình xốc áo khoác của cô bé lên.
Châu Trạch nhìn thấy.
Trên người cô bé có rất nhiều vết thương thảm không nỡ nhìn.
Vết máu ứ đọng trải rộng.
Vết phỏng do tàn thuốc.
Vết phỏng do nước sôi tạo ra.
Vết thương do vũ khí sắc bén quẹt qua.
Thậm chí.
Còn có vết tích do kim đâm lưu lại.
Rõ ràng là cô bé có gương mặt như thiên sứ.
Nhưng phần da thịt bị quần áo che lấp.
Lại là hắc ám thê thảm tới mức kẻ khác không nỡ nhìn.
- Ông chủ, ông chủ sờ sờ nơi này đi. - Một bác sĩ nhắc nhở Châu Trạch sờ sờ cánh tay cô gái.
Châu Trạch đưa thay sờ sờ, ánh mắt lập tức biến đổi.
- Đèn pin.
Bác sĩ bên cạnh lập tức đưa đèn pin tới.
Cầm đèn pin cẩn thận chiếu.
Vậy mà da thịt phía dưới cánh tay cô gái lại có kim!
Là loại kim dùng trong may mặc gia đình
Châu Trạch ra hiệu cho nữ hộ sĩ gầy thay đổi y phục giúp mình, nói:
- Chúng ta làm giải phẫu trước, xử lý vết thương trên người cô bé, lấy châm ra. Đúng rồi, gọi Phương Phương đi báo cảnh sát, đồng thời tìm kiếm người nhà của cô bé.
Trên người cô bé này mặc quần áo hàng hiệu, không phải đứa bé bị lừa bán, chắc chắn trong chuyện này có hình bóng của bạo lực gia đình.
Đời trước khi làm bác sĩ, Châu Trạch từng nhận được một ca cấp cứu khẩn cấp, một bé trai bị thọc bốn năm đao đưa vào bệnh viện. Cấp cứu không thành công, cuối cùng đứa bé vẫn ra đi. Chờ sau khi rời khỏi phòng phẫu thuật, nghe được các đồng nghiệp bàn tán về chuyện này, Châu Trạch mới biết được hung thủ đâm đứa bé ấy không phải ai khác mà chính là mẹ của đứa bé.
Sau đó người mẹ kia được đưa vào bệnh viện tâm thần.
Thật ra độ khó của ca giải phẫu không lớn, Châu Trạch có trách nhiệm lấy châm, hai bác sĩ khác thì phụ trách xử lý miệng vết thương trên người cô bé. Cũng bởi vậy, bọn họ không tiêm thuốc gây mê cho cô bé.
Hai cánh tay lấy ra được tám chiếc kim.
Sau khi lấy chiếc kim cuối cùng ra.
Châu Trạch mới vừa ngẩng đầu, chuẩn bị uống ly nước.
Chợt phát hiện không biết từ lúc nào.
Đứa bé đã tỉnh.
Mở to mắt.
Đang nhìn mình.
- Không sao, đã lấy kim ra rồi.
Châu Trạch tươi cười với cô bé.
Cô bé quay đầu qua.
Dùng giọng nói rất chết lặng trả lời:
- Cha còn có thể lại đâm vào nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận